bằng dây thừng. Để tìm ra một gã leo lên mái, tôi khích tướng Narushima,
Otaki và tất cả mọi người rằng đó là phần cách mạng nhất của toàn thể quá
trình. Adama thì mắc chứng sợ độ cao còn tôi thì không muốn mạo hiểm
thân mình để bị thương.
Khi chúng tôi tập hợp thành vòng tròn thì Fuse, một gã đen thui và đầu
óc tăm tối, nói: “Chờ chút đã.”
“Có chuyện gì vậy mày? Bọn tao vừa sắp đặt xong mọi thứ.”
Một chút lưỡng lự rồi nụ cười dâm đãng hiện trên mặt Fuse.
“A, chỉ là… những dịp may thế này thật hiếm có.” “Dịp may?”
“Mình đã kiểm tra rồi và nó không khóa.” “Cái gì không khóa?”
“Phòng thay đồ của mấy em gái ấy mà. Tại sao chúng ta không dành
năm phút để liếc qua bên trong?” Hắn cười khoái trá ra mặt.
Chỉ có một cách phản ứng.
“Mẹ kiếp mày, thằng khốn, chúng ta đứng đây để thực hiện sứ mệnh
thiêng liêng còn mày thì muốn nhìn trộm phòng gái thay đồ? Mày có đầu
óc không vậy? Nếu ai cũng như mày thì mọi chuyện sẽ thất bại ngay khi nó
bắt đầu.”
Nhưng không có ai phản đối gì nữa. Và tất cả chúng tôi đều lập tức đồng
ý kế hoạch của Fuse.
Một làn hương ngọt ngào phảng phất lan ra từ trong căn phòng. Không
phải nơi nào cũng có mùi hương đó. Khi dò dẫm trong đêm tối, đột nhiên
bạn cảm thấy mùi hương không thể lầm lẫn của những cô gái trẻ mơn mởn
thanh xuân. Không ai mặc đồ lót mà bơi nên có nghĩa là các cô gái đều
khỏa thân – đó là điều mà tất cả chúng tôi đều nghĩ. Mọi người lần mò đi
bằng cách dùng tay sờ soạng những cái kệ xếp dọc theo tường. Tôi bảo mọi
người đừng làm thế vì sẽ để lại dấu tay, nhưng khi Matsutabe tìm thấy một
cái quần xi líp ở góc một cái kệ thì tất cả cuồng điên lên và đua nhau tìm
kiếm những vật dụng khác bị bỏ quên.
Tôi điên người lên vì cả lũ không đeo găng tay theo luật của tôi, vì thế
tôi đã bàn bạc với Adama.