69 - Trang 54

Chúng tôi đã cấm sử dụng đèn pin trong sân trường. Ở sân có một luống

hoa được chăm sóc cẩn thận và ở trước nó là tòa nhà chính hình chữ V, hiện
ra lù lù như một hình tam giác tối dưới ánh trăng. Chỉ nhìn thấy tòa nhà
thôi tôi đã thấy ớn ớn. Trên cửa sổ phòng giáo viên tôi viết “Những con chó
đua của cấu trúc quyền lực” bằng sơn màu xanh, riêng chữ “những con
chó” viết bằng màu đỏ. Không có đám mây nào trên nền trời nhưng tôi vẫn
cảm thấy oi bức và mồ hôi túa ra trong cái áo thun dày. “Hãy chiến đấu hỡi
các chiến hữu”, tôi bôi lấm lem dòng chữ đó trên bức tường của thư viện.
Nakamura đến và thì thầm rằng đội leo mái nhà đã vào trường qua lối thoát
khẩn cấp kế bên sân tập thể dục. “Tuyệt, vào trong thôi!”, tôi nói.

Ngay khi vào trong trường, tôi đứng lại kiểm tra xem có để lại những

chứng cứ nào phía sau không: tôi đã để rơi vài giọt mồ hôi ở trên sàn bê
tông và đợi chúng khô đi tôi mới di chuyển xuống một hành lang dài dẫn
đến phòng học khoa học của học sinh lớp Mười hai. Đội vẽ graffiti bao
gồm Adama, Nakamura và tôi. “Suốt cuộc đời mình, chắc chắn sẽ chẳng
bao giờ bị căng thẳng như thế này lần nào nữa.” Nakamura lắp bắp nói qua
đôi môi run run. “Câm miệng lại đi thằng khốn.” Adama rít lên. Mặc dù mồ
hôi đầm đìa, môi tôi vẫn khô rang và cổ họng thì đắng ngắt. Chúng tôi đi
ngang qua phòng giáo viên, phòng hành chính và phòng của hiệu trưởng để
ra cổng trước. Hầu như bọn học sinh trong trường đều đi qua cửa này mỗi
ngày. Để gây ấn tượng mạnh hơn, tôi phun chữ “Giết” bằng sơn đỏ lên bức
tường. Nakamura thở hổn hển và hỏi rằng như thế liệu có quá đà không?
Adama rít lên một lần nữa và chỉ về phía bên phải cánh cổng. Đó là phòng
bảo vệ. Ở đó có hai người bảo vệ, một trẻ một già. Nhưng không thấy bật
đèn, chắc họ vừa xem chương trình Mười một GIỜ KHUYA và đã ngủ.
Trên nền đất ngay phía trước cổng chính tôi viết nguệch ngoạc mấy chữ:
“Lũ đầu óc bã đậu. Mẹ kiếp nền giáo dục phổ thông!” Nakamura bắt đầu
run rẩy như con nghiện đang cai thuốc. Hắn ngồi chồm hỗm bên một cái
cột, chẳng tham gia làm gì cả. “Không ổn rồi.” Adama thì thầm với tôi.
Hắn cũng đang lo lắng và liếm môi không ngừng. Tòa nhà hoàn toàn yên
lặng, chỉ ánh trăng chiếu soi vào cửa sổ như thể ta đang ở một hành tinh xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.