8
ALAIN DELON
N
hững thám tử luôn xuất hiện không một lời cảnh báo: “Xin chào, tôi
là cảnh sát và tôi đến đây để bắt giữ cậu, vì vậy hãy làm ơn ngồi yên chỗ
đó.” Đó là điều bạn chưa bao giờ nghe thấy. Bất kỳ ai được họ đến thăm
đều khám phá ra sự thật quan trọng về cuộc sống: ấy là, sự khổ đau tự nó
lớn lên, ở một nơi kín đáo, ngay cả bạn cũng không nhận ra, và đột nhiên
một ngày nó sẽ gõ cửa nhà bạn. Còn hạnh phúc thì ngược lại. Hạnh phúc là
một bông hoa nhỏ đáng yêu ở bên hiên nhà bạn; hoặc là một đứa trẻ xinh
xắn, bạn có thể nhìn nó lớn lên, từng chút một ngay trước mắt bạn.
Trời nắng nhẹ suốt buổi sáng. Mọi chuyện diễn ra như thường lệ.
Chương trình tivi đang chiếu và những que kem vẫn ngọt ngào như thế. Khi
chuông cửa reo lên, mẹ tôi mở cửa nhìn xem ai đến. Có bốn người đàn ông
ở bên ngoài và họ vẫn chưa vào. Mẹ tôi thoáng run, gọi cha tôi. Tôi vẫn
chưa nhận thấy điều gì đang xảy ra. Dù vậy, mấy người này trông không
giống như nhân viên thu tiền ga, và tôi có cảm giác rất xấu về họ. Cảm giác
này như đám sương mù nhẹ lơ lửng trong không khí, sau đó đột nhiên dày
đặc lên có hình thù rõ ràng. Một trong số những người đàn ông nhìn tôi
xuyên qua cánh cửa. Cha mẹ tôi cũng quay lại và nhìn tôi. Sương mù dày
đặc hơn. Mẹ tôi quỳ trên tấm thảm và cha tôi đi về phía tôi đang ngồi.
“Những người đàn ông đó là cảnh sát.” Cha tôi nói, “Con bị tình nghi
trong vụ phong tỏa trường Bắc và họ muốn dẫn con đi.”
Tôi không còn cảm nhận được hương vị của que kem nữa. Sương mù
dày đặc phủ kín non sông. Não tôi trở nên tê liệt. Tôi đã bị lộ. Nhưng bằng
cách nào? Nghi ngờ và lo lắng quay cuồng trong đầu tôi và cổ họng tôi trở
nên khô đắng.