69 - Trang 96

Thiên thần nói: “Ừm, em đến trả anh đĩa Janis Joplin”. Đứng kế Jane là

tiên nữ Ann-Margret đang nhìn Adama bằng cặp mắt rực lửa.

“Thật tuyệt biết bao khi anh quay lại trường”, thiên thần thì thầm. Tôi

cảm thấy mình giống như Alain Delon được tình nhân đón tiếp khi ra tù.

“Em có thể trả anh lúc nào cũng được mà, cứ giữ mà nghe đi.”
Ở góc lớp, Ezaki – chủ nhân đích thực của đĩa hát đó – la lên: “Đĩa hát

của tớ mà.” Lady Jane trông có vẻ bối rối, và tôi chơi thằng khốn Ezaki một
câu thế này. “Đây là Ezaki, lớn lên trong tiệm hớt tóc và đầu óc thành bã
đậu vì thuốc xịt tóc. Người ta nói hắn sẽ sớm bị trừ khử thôi.”

Thiên thần nhìn như dò xét thái độ phớt lờ của tôi, sau đó lắc đầu và cười

nghe như tiếng chuông tuyệt diệu nhất trên Trái Đất này, được làm từ cẩm
thạch và vàng tinh luyện trong vương triều Ottoman.

“Cám ơn em đã gửi tặng anh bó hoa hồng”, tôi nói, “Đây là lần đầu tiên

trong đời anh đấy”.

“Anh nói cái gì cơ?”
“Ý anh là từ trước đến giờ chưa ai tặng hoa cho anh cả.”
“Anh đừng bận tâm. Nói về chuyện đó làm em ngượng lắm. Đây cũng là

lần đầu tiên em làm vậy đấy.”

Lần đầu tiên à… Nàng vẫn còn trinh trắng. Tôi trở nên quá khích, ngay

lập tức cho Jane hay nàng sẽ xuất hiện trong phim và vở kịch mà tôi đã
viết. Khi chuông reo báo vào tiết học mới, nàng hẹn gặp tôi ở quán cà phê
sau giờ tan trường.

Tôi đi đến chỗ Adama, vừa đi vừa hát bài Amore Romantico của

Gigliola Cinquetti

[86]

một thời vang bóng. Tôi vỗ lưng hắn.

“Này người anh em, đừng trút mọi thứ vớ vẩn này lên đầu tớ, chúng ta sẽ

nói gì với Narushima và Otaki đây?”

“Nói cái gì chứ?”
“Về những chuyện mà chúng ta vừa nói đấy thôi. Cậu tính nói với chúng

nó rằng sự khủng bố là giải pháp duy nhất à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.