thuật tim: các sinh viên lắng nghe giảng viên nói, một vài sinh viên
cặm cụi ghi chép. Một đoạn băng được bật lên, chiếu lại một số ca
mổ với những động tác phẫu thuật đúng cách và sai cách. Sau khi xem
băng xong, các sinh viên cũng nhanh chóng thảo luận với nhau, giảng
viên hỏi có sinh viên nào muốn đặt câu hỏi không, và lại trả lời một
số câu hỏi được đặt ra. Sau đó, tất cả lại điền vào phiếu đánh giá
và rời khỏi lớp học. Anh có bao giờ muốn những bác sĩ phẫu thuật
tương lai này tiến hành phẫu thuật cho anh không?
Có lẽ anh đang thắc mắc liệu có hợp lý không khi đem so sánh
việc học kỹ năng phỏng vấn với việc học kỹ năng phẫu thuật tim,
nhưng ta hãy nhìn nhận điều này theo cách sau: Liệu có hợp lý
không khi cho rằng những kỹ năng mà một người lãnh đạo sử dụng
để chuẩn bị tuyển nhân viên vào một vị trí then chốt trong công ty
của anh không quan trọng bằng những kỹ năng phẫu thuật của một
bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật cho anh?
Vì thế, hãy đặt ra một yêu cầu cho bất cứ chương trình đào tạo
nào mà các nhân viên của anh đang tham gia là: các chương trình này
phải được xây dựng bởi các chuyên gia, và các chuyên gia này là
những người hiểu rõ rằng việc thực hành kỹ năng phải là phần quan
trọng nhất của chương trình đào tạo đó.
Khi ai đó học được một kỹ năng mới và đã thực hành kỹ năng đó
trong môi trường học tập thì họ cũng phải vận dụng được kỹ năng đó
vào tình huống đời thực. Đây chính là khía cạnh chất lượng thực
tiễn của câu hỏi này. Nếu một bác sĩ phẫu thuật nói với anh rằng, cô
ta đã thực hành quy trình phẫu thuật tim trong những buổi thực hành
của rất nhiều lớp học và anh sẽ là bệnh nhân thực tế đầu tiên của
cô ta thì hẳn là anh sẽ không thể yên tâm để cô ta phẫu thuật cho anh
được, đúng không nào? Hẳn là anh sẽ muốn cô ta lúc nào cũng có
người hỗ trợ bên cạnh và muốn biết liệu sẽ có một bác sĩ phẫu thuật