Đường Hoan âm thầm trách cứ sư phụ ni cô kia vì sao lại để thêm sư muội
rangoài cùng với nàng, ngoài miệng lại vội vã cầu xin: “Thí chủ,
ngươiđừng đi, ta, ta sợ có người đột nhiên tới đây, ngươi có thể giúp ta
mặcxong quần áo trước sau đó mới đi tìm sư muội của ta được không? Thí
chủ, ta thật sự rất sợ hãi, ngươi có thể giúp ta trước được không?! Nếu
cóngười nhìn thấy bộ dáng này của ta, ta sẽ không có cách nào gặp
ngườikhác nữa!” Nàng có thể gọi hắn là thí chủ nhưng bảo nàng tự xưng là
bầnni, Đường Hoan thật sự không thể nào nói được.
Bước chân Tống Mạch dừng lại, hắn biết, nàng áo rách quần manh, bên
ngoài còn khoác áo của hắn, người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ
nhiều.
Nhưng nếu để hắn mặc quần áo cho nàng thì…
“Thí chủ, cầu xin ngươi…” Đường Hoan tiếp tục ra sức cầu xin, giọng nói
mềm mại yết ớt.
Giọng nói của nàng vốn đã ngọt, nếu là Kiều Lục nghe xong lời này, sẽ
chỉnhận ra vẻ quyến rũ mê hoặc trong đó nhưng đổi thành Tống Mạch, hắn
cũng chỉ nghe ra là một tiểu ni cô đáng thương đang cầu xin, nhận ra lo
lắng sợ hãi của nàng.
Tống Mạch đành phải kiên trì quay trở lại,hắn không dám nhìn nàng, đỡ lấy
cánh tay nàng cách qua một lớp áo: “Một chút sức lực cũng không có sao?”
“Ừm.” Hai mắt Đường Hoan đẫm lệ nhìn hắn.
Đại khái là bởi vì thân phận bất đồng cho nên trong mộng, Tống Mạch có
chút đen đi nhưng vẻ tuấn mỹ thì không hề giảm, ngược lại hơi thở lạnh
lẽotrên người đổi thành trầm ổn bình tĩnh, thoạt nhìn vẫn khó tiếp cận
nhưcũ nhưng không giống trước đây là cao không thể với tới. Ngẫm lại
cũngđúng, một người giữ rừng, làm sao có thể có khí độ như cao thủ giang
hồđược?