A - Trang 26

chẳng thay đổi chút nào trắng lên mờ mờ vết sẹo gợi nhớ về ngày hội
Hyacinthia, hồi nó đã trông thấy em lần cuối cùng, còn bên cạnh vết sẹo,
dưới làn da mỏng khe khẽ phập phồng mạch máu màu xanh dịu. Con bé
phát ốm từ lâu và âm thầm giấu tất cả mọi người, một cách chậm chạp
nhưng liên tục, nó đã mất sức và kiệt quệ đi, nhưng hình như điều đó tuyệt
nhiên không làm nó lo âu. Nó hạnh phúc, và như thể được bao bọc thoát
mọi nỗi buồn sau bức tường chắn của trọn vẹn hạnh phúc hiển nhiên với
riêng một mình nó. Chỉ con ngựa chân thon xinh đẹp là không bị con bé tỏ
ra hờ hững, có thể chỉ bởi vì nó gợi nhớ rõ ràng đến em. Nhưng vào một
trong những đêm tăm tối và mưa gió, những người zigan đã mang con ngựa
đi, và mặc dù người xung quanh thận trọng giấu con bé chuyện này, cô kỵ
sĩ nhỏ hình như chẳng hiểu bằng cách nào cũng biết cả. Và khi cô bạn gái
Amazon của nó hớn hở một cách khinh suất khơi mào câu chuyện về những
trò ma mãnh của con ngựa và các khó khăn trong việc chuẩn bị tiết mục
mới, trong giây lát con bé ngước đôi mắt trách cứ đầy đau đớn nhìn cô ta
rồi lặng im quay ra cửa sổ. Nhưng sau một phút nó đã quên cả cô bạn gái
lẫn con ngựa, lặng lẽ mỉm cười với những ý nghĩ của bản thân và hoàn toàn
đắm mình vào suy tư. Chẳng còn gì có ý nghĩa hơn là vào lúc thức dậy buổi
sáng, con bé tin chắc mình vẫn còn sống, chỉ khi hài lòng cảm thấy cái nỗi
đau tình yêu phiền muộn nhất và vẫn còn ngọt ngào đã trở thành một phần
của bản thân mình ở trong ngực, và cảm thấy cái xung động bất tận, đều
đều như tiếng tích tắc đồng hồ của vết sẹo trên thái dương.
Ông bác sĩ già chữa chạy cho cô bé diễn viên khi đó chẳng hiểu sao lại bảo
tôi rằng ông ta đã hiểu nguyên nhân thực sự của cơn đau nơi con bé chỉ vào
lúc cuối cùng khi cơn đau này đã dứt hẳn. Buổi tối hôm đó ông đã nhìn vào
cặp mắt sẫm có cái ánh ráo hoảnh của cô bệnh nhân ít lời kỳ lạ, và tay ông
bất giác run rẩy. Con bé mệt nhọc mỉm cười với ông, nhưng làn da môi
mỏng của nó nứt ra, ứa máu. Và trong khoảnh khắc con bé trông thấy trong
gương cái người đã hiện diện trong phòng một phút trước mà ông bác sĩ già
cũng cảm thấy. Rồi con bé buông mình xuống gối, mãn nguyện mỉm cười
với cái hình ảnh đã biến mất của mình, và đó chính là nụ cười phiêu lãng
trên khuôn mặt con bé vào ngày thứ hai của lễ hội Hyacinthia dạo nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.