Á CHÂU HUYỀN BÍ - Trang 137

Khi đi đến gần nhà, đứa bé gái chạy vọt tới trước để báo tin có chúng tôi

đến. Chúng tôi thấy em ở một cái chòi lá vách đất nghèo nàn. Bà Mã Ly có
lẽ đọc được tư tưởng chúng tôi vì bà nói:

-Căn nhà nghèo nàn này chứa đựng những quả tim ấm áp.

Khi đó, cánh cửa đột nhiên mở. Chúng tôi nghe một giọng đàn ông và

chúng tôi bước vào. Chòi lá này bên trong rất nheo nhóc. Nó chỉ vừa đủ
khoảng trống để chứa tất cả chúng tôi, và trần nhà thấp đến nỗi chúng tôi
không thể đứng thẳng người. Một ngọn đèn dầu leo lét chiếu ánh sáng lập
lòe lên gương mặt của cha mẹ đứa bé ngồi ở một góc, áo quần dơ bẩn.
Trong góc ở xa nhất, nằm trên một đống rơm rạ và giẻ rách cũ hôi hám ẩm
thấp, là một đứa bé trai độ chừng năm tuổi đang rên xiết, gương mặt tái
ngắt như sáp và nhăn nhó như có vẻ rất đau đớn.

Đứa bé gái ngồi xuống bên cạnh và đặt hai bàn tay lên hai gò má đứa em

trai. Em nói với đứa bé trai rằng nó sẽ được hoàn toàn chữa khỏi vì đức bà
đã có mặt tại đó. Em rút hai bàn tay ra và xích qua một bên để cho em trai
ấy nhìn thấy đức bà. Đến khi đó em mới nhìn thấy lần đầu tiên những vị
khách lạ, và nét mặt em liền biến đổi ngay, dường như em đang trải qua
một cơn sợ hãi. Em lấy hai tay che mặt, và thân hình em run rẩy hòa nhịp
với những tiếng khóc thổn thức:

-Ồ! Con tưởng rằng đức bà chỉ đến có một mình.

Bà Mã Ly ngồi xuống bên cạnh em và ôm em vào lòng trong một lúc.

Khi em đã bình tĩnh, bà nói rằng bà sẽ cho chúng tôi về nếu em muốn. Em
đáp rằng em chỉ ngạc nhiên và sợ hãi, thế thôi, vì em chỉ nghĩ đến đứa em
trai đang đau ốm. Bà Mã Ly nói:

-Con thương yêu em con nhiều lắm phải không?

Đứa bé gái, tuy chưa chín tuổi, đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.