-Tại sao các anh không xuống đi?
Người đệ tử đáp:
-Chúng tôi thử đi xuống, nhưng đá trơn lắm không xuống được.
Y đã trải qua cái kinh nghiệm thông thường là trèo lên một vách đá hầu
như trơn láng còn dễ hơn là xuống!
Khi đó, người đạo sĩ nói đùa:
-Nếu vậy, tại sao các anh không ở nguyên tại chỗ? Chúng tôi sẽ trở lại
sáng ngày mai với đồ lương thực, và chắc các anh sẽ có thể trèo lên tới
đỉnh!
Kế đó, đạo sĩ yêu cầu hai người leo núi hãy hoàn toàn bình tĩnh, và
hướng dẫn họ một cách cẩn thận trong ba tiếng đồng hồ để cho họ đi xuống
được an toàn. Khi họ đã xuống tới đất và gặp lại chúng tôi, người Yogi mỉm
cười và nói:
-Như thế là sự hứng khởi nhiệt thành của tuổi trẻ tàn lụi dần.
Hai người thanh niên bèn ngước nhìn lên đỉnh núi với những cặp mắt đầy
mong ước. Họ nói:
-Nếu Chân Sư Pouridji đang ở trên đó, chúng tôi thật là không may mà
không gặp được Ngài. Cuộc trèo núi này thật quá khó khăn đối với chúng
tôi.
Người Yogi đáp:
-Các anh đừng lo ngại gì. Một vị cao cả hơn chúng tôi sẽ lo việc ấy. Bây
giờ các anh hãy nghỉ ngơi, các anh đã khởi sự một cách tốt đẹp đó.