số cổ phiếu ở RusAl với giá 1,8 tỷ bảng Anh. Ông cũng dự định bán
Omsk Bacon và 37,5% cổ phần ở Ruspromavto, một tập đoàn lớn
nắm giữ đến 21 công ty xe hơi, trong đó có hãng sản xuất xe hơi
lớn thứ hai của Nga. Người ta ngày càng nghi ngờ rằng Abramovich
đang tháo chạy khỏi nước Nga cùng với hàng tỷ đô-la Mỹ, thế nhưng
phát ngôn viên của ông kiên quyết bác bỏ điều đó. Viện dẫn việc
ông vừa mua chi nhánh ICN Pharmaceuticals ở Nga với giá 100 triệu
đô-la Mỹ mùa hè năm 2003, John Mann khẳng định: “Bạn sẽ không
mua thêm gì cả nếu bạn định rời đi.”
Tuy nhiên, với tầm cỡ gia tài của Abramovich thì thương vụ đó
chỉ là thứ tẹp nhẹp. Lẽ ra viện dẫn của Mann có thể tăng sức thuyết
phục hơn nếu ông nhắc đến một sự kiện có ý nghĩa hơn nhiều
diễn ra vào cuối năm trước đó: Abramovich đã cộng tác với hãng
TNK của Mikhail Friedman để mua Slavneft. Năm 2002, Slavneft là
một trong số 10 công ty sản xuất dầu lớn nhất của Nga và là công
ty cuối cùng còn thuộc quyền quản lý của Nhà nước. Chính phủ Nga
có 75% cổ phần trong công ty này và ban đầu ban lãnh đạo công ty
chỉ định bán đấu giá dưới 20% số cổ phần nhằm giúp Nhà nước
vẫn duy trì tỷ lệ cổ phần quyết định. Nhưng do ngân sách từ thuế
thấp hơn dự kiến nên càng lúc càng thấy rõ là Chính phủ sẽ không
thể có đủ mức dự trữ tài chính 197 tỷ rúp cần thiết để trả khoản nợ
nước ngoài khổng lồ của Nga trong năm sau. Để bù đắp cho khoản
thiếu hụt ngân sách này, Chính phủ rõ ràng là không còn con đường
nào khác ngoài việc tư nhân hóa toàn bộ cổ phần nắm giữ. Nếu
bán hết số cổ phiếu đó, Chính phủ có thể thu được 2 tỉ đô-la Mỹ,
và giao dịch này sẽ trở thành thương vụ lớn nhất trong toàn bộ các
hoạt động tư nhân hóa của Nga.
Thủ tướng Mikhail Kasyanov nhanh chóng xem xét và thông qua
một bản dự thảo do Bộ Quan hệ Tài sản (Ministry of Property
Relations) đề xuất. Ngày đấu giá được ấn định vào tháng 10.