Ngoài Chính phủ thì các cổ đông chính của Slavneft lúc đó là chính
phủ Belarus với 10% và một quỹ tín thác đặt dưới sự quản lý của
Sibneft-TNK và Giám đốc Slavneft Mikhail Gutseriev (13%).
Tháng 4 năm 2002, Gutseriev bị sa thải. Người lên thay ông là
Yuri Sukhanov, cựu ủy viên quản trị cao cấp của Sibneft, đồng
minh của Abramovich. Tiếc nuối những ngày tươi đẹp đã mất,
Gutseriev tìm cách giành lại chức vụ bằng một âm mưu đơn giản và
sớm thất bại: xuất hiện ở trụ sở công ty cùng với một đội vệ sĩ vũ
trang. Tình trạng căng thẳng được giải quyết chỉ vài ngày sau khi
Chính phủ can thiệp, bởi vì rốt cuộc thì Kasyanov vẫn là một
Yeltsinite (người ủng hộ Yeltsin) thân cận với cả Abramovich và
Shvidler.
Khi Gutseriev đã bị dẹp, nhiệm vụ duy nhất còn lại của
Abramovich là ngăn chặn các bên đấu giá tiềm năng khác. Chính
phủ Belarus, đóng tại Minsk, chưa bao giờ được xem là một đối thủ
đáng gờm nhưng những gã khổng lồ dầu lửa khác như Yukos,
Tyumen Oil và Surgutneftegaz đều bày tỏ sự quan tâm đến
Slavneft. Tuy nhiên, trong thương vụ này, bên đấu giá đáng gờm
nhất là KNNK, một công ty dầu lửa Trung Quốc. Dù vậy, khi đối
đầu với Abramovich, với tầm ảnh hưởng của ông ở điện Kremlin thì
KNNK không thể tìm thấy cơ hội. Vì thế, liên doanh Sibneft-TNK
đã thâu tóm được Slavneft với giá 1,86 tỷ đô-la Mỹ và chỉ ba tháng
sau, giá trị của Slavneft đã lên đến 2,2 tỷ đô-la Mỹ.
Hơn hai năm sau, Slavneft trở thành trung tâm của một vụ bê bối
chuyển giá. Lần này, bên nguyên không phải là Kenneth Dart nữa
mà là Vostok Nafta, một hãng đầu tư có các cổ đông là các quỹ hưu
trí BT và Royal Mail, Đại học Harvard và chính phủ Na Uy. Vostok đã
đầu tư vào Megionneftegaz, chi nhánh tinh chế dầu của Slavneft,
công ty sản xuất dầu lớn thứ tám của Nga. Thông thường, khi giá
dầu tăng cao thì đây sẽ là khoản đầu tư có lời nhưng các cổ đông