ÁC BÁ - Trang 124

(Các bạn biết tại làm sao tôi thích viết vỗ vai Cường Tử không? Tôi tính
trước rồi Tiêu Lôi, thầy giáo Trương, Chu Hạo Nhiên, cô giáo Chu, phó
hiệu trưởng Trần, tôi hết cách nói rồi, tôi tại sao có thói quen này a.)

Cường Tử rợn hết cả da đầu đứng trên bục giảng, đầu tiên là hắng giọng
một cái, sau đó cúi chào mọi người. Trong phòng học chợt yên tĩnh trở lại,
không ai ngồi xuống, ánh mắt của họ hừng hực chờ Cường Tử nói câu đầu
tiên là gì.

Cường Tử ậm ừ, chưa nói mà mặt đã đỏ, cảm giác này khiến hắn không
được tự nhiên cho lắm. Nói thật là kể cả lúc bị bắt đang lén nhìn con gái
rượu béo ị của lão Vương đang tắm hắn cũng không đỏ mặt. Lúc đó hắn
từng thề thốt nói mình chỉ đi ngang qua. Lão Vương nói đi ngang qua vậy
mà chuyển gạch làm gì? Cường Tử muốn nói cửa sổ nhà ông cao quá,
nhưng không dám.

Cuối cùng dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Cường Tử nghẹn ngào
nói ra câu đầu tiên.

- Không cho phépđề cao ý kiến cá nhân, lịch sử từng nói cho chúng ta biết,
điều đó rất nguy hiểm.

Các học sinh cười ha hả, không khí chợt dịu xuống.

Câu nói đầu tiên, sau đó câu tiếp theo của Cường Tử đã thuận lợi hơn.
Thực ra hắn không phải là loại côn đồ không có học không có nghề nghiệp,
chỉ có thể nói làm lưu manh hiếp đáp người khác là sở thích riêng, đúng, sở
thích riêng.

- Các bạn muốn nghe mình nói gì? Giống như người nổi tiếng lúc đứng ở
trên bục cao phía sưới có khá nhiều người hâm mộ, khá nhiều phóng viên
đặt câu hỏi, bằng không các bạn giả vờ hạ mình nói đùa với nhau chút nha?

Các học sinh đều cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.