ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 104

Mọi chuyện bắt đầu từ chiếc công tắc hẹn giờ. Ngay từ đầu

hắn đã nắm uy quyền trong chuyện ánh sáng và bóng tối. Hắn
xuống hầm buổi sáng, bật điện lên, và khi đi ra vào buổi tối, hắn
tắt điện đi. Giờ đây hắn gắn một công tắc hẹn giờ để điều khiển
nguồn điện trong căn phòng. Trước đây có lúc tôi còn được có điện
trong phòng lâu hơn bình thường, giờ đây tôi buộc phải chấp nhận
một nhịp điệu tàn nhẫn mà không có cách gì kiểm soát được. Đúng
bảy giờ sáng, điện được bật lên. Suốt mười ba giờ đồng hồ, tôi có
được một đời sống cơ hàn trong căn phòng tí hon ngột ngạt: được
nhìn, được nghe, được cảm thấy ấm áp và được nấu nướng. Mọi
thứ đều là giả tạo. Một chiếc bóng đèn điện không thể nào thay thế
được mặt trời, những bữa ăn chế biến sẵn chẳng bao giờ sánh được
với những bữa cơm tối gia đình quanh chiếc bàn, và những hình
thù nhân vật nhập nhoạng trên màn ảnh ti vi chỉ là một sự thay thế
rỗng tuếch đối với người thật. Nhưng ít ra trong lúc có điện tôi còn
có được ảo giác có một đời sống hiện hữu bên ngoài thân xác tôi.

Điện được tắt đi lúc tám giờ tối. Chỉ trong tích tắc tôi thấy

mình chìm trong bóng tối hoàn toàn. Chiếc ti vi ngưng hoạt động
ngay trong lúc đang chiếu những tập phim, và tôi phải đặt sách
xuống khi đang đọc dở dang. Và nếu khi ấy chưa vào giường thì tôi
phải bò lồm cồm mò đến tấm đệm. Bóng đèn điện, máy tivi, máy
chiếu video, radio, máy tính, bếp hâm, nồi điện và lò sưởi - mọi
thứ mang đời sống vào trong căn hầm đều bị tắt đi. Chỉ còn âm
thanh đều nhịp của chiếc đồng hồ báo thức và tiếng vù vù khổ ải
của chiếc quạt vang trong căn phòng. Trong những giờ đồng hồ
kế tiếp, tôi phải dùng trí tưởng tượng để khỏi phát điên và phát
cuồng vì sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.