ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 117

Giờ đây khi nhớ lại tình cảnh ấy, tôi biết tại sao lúc ấy mình

không chịu gọi hắn như thế. Trẻ con là bậc thầy về những trò
mưu ma chước quỷ. Ắt hẳn trong tôi trực giác đã mách bảo rằng
điều đó quan trọng như thế nào đối với hắn - và tôi đang nắm
trong tay chiếc chìa khóa để thực thi một quyền năng đối với
hắn. Ngay lúc đó tôi chẳng nghĩ đến hậu quả của sự chống đối
ấy. Trong đầu, tôi chỉ biết một điều là mình đã từng thành công
khi hành động như thế.

Hồi ở nhà tại khu Marco-Polo-Siedlung, có những lần tôi đã

dắt những con chó dữ của khách hàng của mẹ tôi đi dạo. Các vị chủ
nhân đều ấn tượng khi tôi không bao giờ chừa cho chúng quá
nhiều dây xích - chúng nó sẽ lợi dụng khoảng cách để tung hoành.
Tôi thu dây gần sát cổ, để chúng thấy là bất kỳ lúc nào muốn
thoát ra cũng sẽ gặp trở ngại. Và tôi không bao giờ được tỏ ra sợ hãi.
Nếu làm được như vậy thì lũ chó, ngay cả trong tay một đứa bé con
như tôi lúc bấy giờ, cũng tỏ ra thuần phục và vâng lời.

Giờ đây, trước mặt Priklopil, tôi đã quyết không để cho mình bị

dọa nạt và thu ngắn sợi dây xích vào cổ hắn. “Không gọi đâu,” tôi
bảo thẳng vào mặt hắn với giọng quả quyết. Hắn trố mắt ra nhìn
tôi ngạc nhiên, phản ứng bằng cách đòi hỏi tôi, lặp đi lặp lại, rằng
tôi phải gọi hắn là “thầy”. Nhưng cuối cùng hắn bỏ cuộc.

Đó là một trải nghiệm hệ trọng, thậm chí cho dù lúc bấy giờ có lẽ

tôi không thấy rõ điều đó. Tôi đã biểu thị sức mạnh và hắn đã phải
lùi bước. Nụ cười ngạo nghễ của con mèo đã tắt. Còn lại chỉ là một
con người gắn với một mục tiêu xấu xa, một kẻ mà tâm trạng có ảnh
hưởng đến sự tồn tại của tôi, nhưng cũng lại là một kẻ phụ thuộc
vào tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.