ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 118

Trong những tuần lễ và những tháng dài sau đó, tôi cảm thấy dễ

xoay xở hơn với hắn khi hình dung hắn như một đứa bé tội nghiệp,
không được yêu thương. Đâu đó trong nhiều câu chuyện hình sự và
các phim truyền hình mà tôi đã từng xem, tôi biết rằng con người
ta sẽ trở nên xấu xa nếu không được mẹ yêu thương và được hưởng
quá ít tình cảm nồng ấm trong gia đình. Ngày nay, tôi nhận ra
rằng đó chính là cơ chế bảo vệ cần thiết để tôi có thể sinh tồn,
khi tôi nhìn hắn không như một kẻ ác thực thụ, mà chỉ do cuộc đời
xô đẩy rồi trở nên hung ác. Điều này chẳng châm chước được cho
những gì hắn đã làm, nhưng giúp tôi tha thứ cho hắn. Tôi đã tưởng
tượng hắn có lẽ đã có những trải nghiệm kinh khủng khi là đứa trẻ
mồ côi trong một gia đình nào đó, mà đến giờ này hắn vẫn còn
đang cảm thấy khổ sở. Và một mặt tôi cũng tự nhủ rằng chắc
chắn hắn cũng có mặt tử tế. Như hắn đã đưa cho tôi những thứ
tôi đòi, mang cho tôi kẹo, chăm sóc tôi. Tôi nghĩ rằng trong tình
cảnh tôi lệ thuộc hoàn toàn vào hắn thì đây là cách duy nhất để tôi
duy trì mối quan hệ hết sức cần thiết với hắn để sinh tồn. Nếu
tôi đáp lại hắn bằng thù hận, lòng thù hận ấy có lẽ sẽ hủy hoại tôi
và tước đoạt của tôi sức mạnh cần có để vượt qua mọi chuyện. Bởi vì
tôi đã nắm bắt được khoảnh khắc thoáng hiện của con người yếu
đuối, nhỏ nhoi và lầm lạc nấp sau lớp mặt nạ kẻ bắt cóc, tôi đã
tiếp cận được hắn.

Thế rồi đến một lúc tôi đã nói với hắn điều đó. Tôi nhìn

hắn và bảo, “Tôi tha thứ cho ông đấy, vì ai cũng có lúc phạm sai
lầm.” Đó là một hành động mà một số người sẽ thấy lạ lẫm và
bệnh hoạn. Dù gì thì “sai lầm” của hắn đã làm tôi mất cả tự do.
Nhưng đó là hành động đúng đắn duy nhất. Tôi phải đi cùng con
người này, nếu không, tôi sẽ không tồn tại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.