ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 120

5. RƠI VÀO HƯ VÔ

Tôi đã bị tước mất danh tính ra sao

MÙA THU 1998, hơn nửa năm từ ngày bị bắt cóc, tôi đã hoàn

toàn nản chí và buồn bã. Trong khi các bạn học đang bước vào một
quãng đời mới sau năm học lớp bốn thì tôi lại bị kẹt ở đây, ngày ngày
ngồi đếm lịch. Thất lạc. Đơn côi. Tôi nhớ bố mẹ tôi đến mức ban
đêm tôi cuộn mình lại như trái bóng nhỏ, ao ước được nghe một
tiếng gọi yêu thương của bố mẹ, ao ước một vòng tay. Tôi cảm thấy
nhỏ bé và yếu ớt, và chực buông xuôi. Lúc tôi còn bé, mẹ thường
tắm nước nóng cho tôi mỗi khi tôi buồn chán hay bất mãn. Mẹ
thường thả những quả tạo bọt đầy màu sắc như bong bóng bạc
trong nước để tôi chìm giữa đám mây bọt thơm lừng giòn tan. Khi tôi
tắm xong, mẹ lại cuộn tôi trong khăn dày, lau khô cho tôi rồi đặt tôi
lên giường và cuộn lại. Lúc nào nghĩ đến đó tôi cũng có cảm giác an
lành thật sâu lắng. Một cảm giác mà tôi sẽ phải thiếu vắng rất
lâu.

Hắn cảm thấy vất vả trong việc xử lý tình trạng trầm uất của

tôi. Khi xuống hầm và nhìn thấy tôi ngồi một cách thảm hại trên
đệm, hắn nhìn tôi một cách xúc động. Hắn không bao giờ trực tiếp
đề cập đến tâm trạng của tôi, mà chỉ cố gắng làm cho tôi vui
bằng trò chơi, mang thêm trái cây hoặc phim truyền hình trên
băng video. Nhưng tâm trạng u uất của tôi kéo dài. Làm sao khác
được? Dù sao đi nữa, không phải tôi đang thiếu thốn phương tiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.