ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 12

tôi, gồm cả cửa hiệu tạp phẩm và hiệu bánh, vẫn trông xinh xắn như
từ thời đế quốc Áo-Hung.

Bà tôi là người gốc Wachau, một vùng đẹp như tranh vẽ nằm

trong thung lũng Danube, nơi những vườn nho trải dài dọc các sườn
đồi bậc thang ngập nắng. Các cụ cố của tôi là những người trồng
nho và theo phong tục thời đó, bà nội tôi đã phải theo phụ công việc
vườn tược từ lúc tấm bé. Bà luôn nhắc đến một cách đầy tiếc
nuối thời thơ ấu tại Wachau, một địa danh đã trở nên nổi như cồn
tại Áo nhờ các bộ phim của Hans Moser từ thập niên 1950, những tác
phẩm điện ảnh đã lãng mạn hóa vùng này như một chốn điền viên
êm ái. Thực tế thì giữa chốn thiên nhiên tươi đẹp ấy, cả đời bà
cũng chỉ xoay quanh công việc, công việc và lại công việc. Một ngày
kia, trên chuyến phà sang sông Danube, bà đã gặp một người thợ
làm bánh người gốc Spitz. Bà chộp lấy ngay vận hội để thoát khỏi
cuộc đời đã an bài của mình bằng cách cưới ông. Ludwig Koch Cha
lớn hơn bà 24 tuổi, và khó mà hình dung được rằng bà quyết định
cưới ông chỉ vì một động lực duy nhất là tình ái. Nhưng lúc nào bà
cũng luôn miệng nhắc đến chồng một cách trìu mến. Tôi chưa
bao giờ được biết đến ông, vì ông đã mất không lâu sau khi tôi
sinh ra.

Dù đã sống bao nhiêu năm ở thành thị, bà nội tôi vẫn là một phụ

nữ thôn dã lập dị. Bà mặc váy len, và choàng lên người những tấm
tạp dề in hoa. Bà cuốn tóc thành lọn và người tỏa ra mùi bếp
quyện với mùi rượu Franzbranntwein

[1]

, một cái mùi cuộn trùm lấy

tôi mỗi khi tôi dụi đầu vào váy của bà. Tôi đâm thích cả cái mùi rượu
oi oi này bốc ra từ bà. Là con nhà trồng nho, mỗi bữa ăn bao giờ bà
cũng nốc một ly rượu lớn cứ như nước lã, và chẳng có dấu hiệu bị
say gì cả. Bà vẫn theo đuổi nếp sinh hoạt truyền thống, nấu bếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.