ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 123

bậc đi xuống, chín bậc đi lên, qua một lớp cửa và tôi bước vào trong
garage.

Tôi đứng đờ người ra đó. Hai lớp cửa gỗ. Một cánh cửa bê-tông

dày. Đường hầm hẹp. Phía trước là một chiếc tủ sắt to mà hắn
dùng xà beng để đẩy áp vào, bắt vít vào tường và, chưa hết, còn cài
điện. Một chiếc tủ ngăn kéo che kín chiếc tủ sắt và đường hầm.
Ván sàn được dùng để che giấu lối đi xuống nhà kho.

Tôi đã biết rằng mình không thể phá được lối ra khỏi chỗ giam,

và mọi nỗ lực vượt ngục của tôi đều vô vọng. Trước đó tôi đã ngờ
rằng khi mình cứ nện tay vào tường và gào thét mãi thì cũng chẳng
ai nghe thấy. Nhưng lúc đứng trong garage thì tôi chợt hiểu ngay
rằng sẽ chẳng một ai tìm ra tôi cả. Lối vào hầm đã được ngụy trang
hoàn hảo đến mức khả năng cảnh sát tìm thấy tôi khi lục soát căn
nhà cũng hết sức nhỏ nhoi.

Cơn choáng sốc của tôi mãi chẳng nguôi đi cho đến lúc một cảm

giác mạnh mẽ hơn tràn lấp nỗi sợ của tôi: làn không khí ùa vào trong
phổi tôi. Tôi hít thật sâu, hít lấy hít để, như một người chết khát
bỗng đặt chân đến được ốc đảo cứu mạng vào đúng giây phút cuối
cùng và nhào vào ngay trong bể nước. Sau nhiều tháng ở trong
hầm, tôi đã hoàn toàn quên mất cảm giác dễ chịu khi được hít thở
không khí không hề bị khô bụi và do một chiếc quạt thổi vào một
cái lỗ tí hon trong căn hầm. Tiếng vù vù của chiếc quạt đã in vào
tai tôi như một thứ tiếng động không thể thoát được, bỗng trống
vắng trong khoảnh khắc; mắt tôi cẩn thận dò tìm những đường nét
khung cảnh xa lạ và sự căng thẳng ban đầu của tôi dịu đi.

Nhưng cảm giác ấy chợt quay trở lại ngay lập tức khi hắn ra hiệu

cho tôi không được gây tiếng động. Rồi hắn dắt tôi vào một căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.