ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 125

hắn sẽ chộp được tôi chỉ trong vòng hai bước chân. Và chuyện mở
cửa cái hoặc cửa sổ rõ ràng chẳng khác nào tự sát. Tôi vẫn tin vào
những trò canh gác cẩn mật đến mức tàn ác mãi cho đến ngày
trốn thoát.

Tuy nhiên, không phải chỉ có những trở ngại bên ngoài, bao nhiêu

tường vách và cửa nẻo nghiêm ngặt, hay sức vóc của hắn, là yếu tố
ngăn cản tôi trốn thoát. Viên đá nền móng của nhà tù trong tâm trí
tôi cũng đã được đặt, làm tôi ngày càng ít có khả năng thoát ra khỏi
chốn ngục tù này. Tôi bị khiếp nhược và sợ hãi. “Nếu mày vâng lời,
sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.” Hắn đã cấy vào đầu tôi niềm tin
ấy ngay từ đầu, bằng cách dọa nạt tôi với những hình thức trừng
phạt khủng khiếp nhất, kể cả cái chết, nếu tôi chống lại hắn.
Tôi là một đứa bé và thường vâng phục quyền uy của người lớn - và
đặc biệt là khi sự bất tuân sẽ dẫn đến hậu quả. Hắn là thứ quyền
uy đang hiển hiện. Thậm chí nếu cửa ra vào có mở toang vào lúc ấy,
tôi không biết liệu mình có đủ can đảm để bỏ chạy hay không. Một
con mèo lần đầu trong đời được cho đi ra ngoài cũng sẽ sợ hãi ở
ngay thềm cửa và kêu meo meo một cách tội nghiệp, vì nó chẳng
biết phải làm gì trước sự tự do bất ngờ ấy. Thế mà đằng sau tôi
lại chẳng phải là một ngôi nhà để che chở để tôi có thể quay trở lại, mà
lại là một kẻ sẵn sàng đi đến tận cùng tội ác kể cả gây án mạng. Tôi
đã bị cầm tù đến mức mà cái tù ngục ấy cũng đã ăn vào sâu trong
tôi.

Hắn pha bọt trong bồn và đứng đó trong khi tôi cởi quần áo và

trèo vào. Tôi khó chịu vì hắn không chịu để tôi lại một mình trong
phòng tắm. Thế nhưng, tôi cũng đã quen với việc hắn nhìn thấy
tôi trần truồng khi tắm vòi sen trong căn hầm, cho nên tôi cũng
chỉ phản ứng yếu ớt. Khi đã chìm vào trong nước nóng và nhắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.