ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 128

Trong khi hắn lắp ráp kệ sách mới cho tôi, tôi chứng kiến lần

đầu tiên một góc cạnh con người của hắn mà khiến tôi hết sức
khiếp sợ. Cho đến tận lúc bấy giờ, hắn đôi khi quát tháo tôi, chê
bai tôi, nguyền rủa tôi và dọa nạt bằng đủ mọi loại hình thức trừng
phạt khủng khiếp để buộc tôi vâng phục. Nhưng chưa bao giờ hắn
mất tự chủ.

Hắn đứng trước mặt tôi, tay cầm chiếc khoan, đang loay hoay

bắt vít tấm ván. Do cùng chung tay làm việc trong căn hầm nên
tôi phần nào trở nên tin tưởng hơn và chợt nảy ra một câu hỏi: “Sao
không bắt vít tấm ván ngay chỗ đó?” Trong một tích tắc, tôi đã
quên mất rằng tôi chỉ được phép lên tiếng khi hắn cho phép.
Cũng trong một tích tắc, hắn nổi cơn thịnh nộ, gầm lên với tôi - và
rồi hắn quẳng cả chiếc khoan cỡ nặng vào người tôi. Tôi né được
trong nháy mắt, khiến nó choang vào tường ngay sau lưng tôi. Tôi
sững người đến mức nín thở, và trợn mắt nhìn chằm chằm vào
hắn.

Cơn thịnh nộ bất chợt bùng phát ấy đã không gây hề hấn gì

cho tôi về thân thể. Chiếc khoan chẳng động vào người tôi. Nhưng
sự kiện này đã hằn sâu dấu ấn trong tâm trí tôi. Bởi vì nó bộc lộ
một góc cạnh khác trong quan hệ của tôi với hắn. Giờ đây tôi biết
hắn sẽ làm hại tôi nếu tôi không vâng lời hắn. Điều đó khiến tôi
càng thêm sợ hãi và tuân phục.

Đêm đầu tiên sau khi hắn nổi cơn tam bành, tôi nằm trên lớp

đệm mỏng trong chiếc giường tầng mới. Tiếng kêu của chiếc quạt
nghe như thể đang rít thẳng vào tai tôi và làm tôi chán ghét đến tận
óc, cho đến khi tôi chỉ muốn thét lên vì tuyệt vọng. Không khí lạnh
từ gác mái thổi thẳng vào đôi bàn chân tôi. Trong khi ở nhà lúc nào
tôi cũng nằm ngửa và duỗi thẳng thì giờ đây tôi phải cuộn mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.