ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 134

sinh tiểu học, chơi đùa buổi chiều, đi đó đây với bố mẹ vào buổi tối
và có một đời sống bình thường.

Tôi cố gắng thích nghi đến mức tối đa với cuộc sống mà tôi

đang buộc phải theo. Không phải lúc nào mọi chuyện cũng dễ dàng.
Sự kiểm soát của hắn vẫn tiếp tục duy trì ở mức tuyệt đối. Giọng
của hắn trong bộ đàm làm thần kinh của tôi sôi lên. Ở trong căn
hầm tí hon, tôi cảm thấy như thể mình đang ở hàng dặm sâu dưới
lòng đất, đồng thời cũng như đang ở trong một chậu cá mà mọi cử
động của tôi đều bị quan sát.

Những lần lên trên nhà của tôi giờ đây diễn ra thường xuyên hơn:

khoảng mỗi hai tuần tôi lại được lên nhà để tắm bồn, và đôi khi
hắn cho tôi ăn và xem truyền hình vào buổi tối. Tôi vui thích với
từng phút được ra khỏi căn hầm, nhưng ở trong ngôi nhà ấy tôi vẫn
e sợ. Giờ đây tôi biết rằng hắn sống một mình và không có một
người lạ nào chực chờ tôi. Nhưng sự căng thẳng trong tâm trí tôi vẫn
hầu như không vơi đi. Bởi bản tính hoang tưởng, hắn luôn làm cho
mọi chuyện không bao giờ có thể trở nên thoải mái được lấy một
khoảnh khắc. Khi ở trên nhà, tôi cảm thấy như thể bị ràng buộc với
hắn bằng một sợi dây xích cổ vô hình. Tôi bị buộc phải đi đứng với
một khoảng cách nhất định so với hắn - một mét, không hơn,
không kém - nếu không hắn sẽ nổi bùng cơn điên. Hắn yêu cầu
tôi cúi đầu xuống, không bao giờ được ngước mắt lên.

Sau những ngày, giờ bị cách ly đằng đẵng ở dưới hầm, tôi rất

biết nghe theo mệnh lệnh và sự thao túng của hắn. Sự thiếu vắng
ánh sáng và tiếp xúc với con người đã làm tôi yếu đuối đến độ tôi
chỉ còn có thể phản kháng lại hắn ở một mức độ tối thiểu chứ không
hơn. Tôi không bao giờ hoàn toàn ngưng phản kháng và điều đó
giúp tôi vạch ra một ranh giới mà tôi thấy không thể thiếu được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.