ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 138

Ngày nay tôi tin rằng Wolfgang Priklopil, khi gây trọng án, đã

muốn tạo ra một thế giới nhỏ hoàn hảo của riêng hắn với một con
người dành riêng cho hắn. Hắn không bao giờ có thể làm được
điều đó một cách bình thường nên đã quyết định cưỡng bức và ép
buộc người khác. Về bản chất mà nói, hắn cũng chẳng muốn gì
hơn bất cứ ai khác: tình cảm thương yêu, sự chấp nhận và cảm giác
ấm áp. Hắn muốn có một ai đó mà đối với người đó, hắn là
người quan trọng nhất trên đời. Dường như hắn không nhìn thấy
một cách nào khác để đạt được điều đó ngoại trừ bắt cóc một bé gái
mười tuổi nhút nhát và tách lìa ra khỏi thế giới bên ngoài, cho đến
khi cô bé bị lệch lạc về tâm lý đến độ hắn ta có thể biến cô ta
thành một con người mới.

Năm tôi lên mười một tuổi, hắn tước đoạt của tôi cả quá khứ và

nhân thân. Tôi không còn là gì ngoài một mảnh giấy trắng để hắn
vẽ lên đó những mộng tưởng bệnh hoạn. Hắn thậm chí còn không
cho tôi soi gương. Nếu tôi không còn được nhìn thấy chính mình,
phản ánh qua các mối giao tiếp xã hội với bất kỳ một ai khác, ít ra
tôi cũng còn muốn nhìn thấy gương mặt của mình để không có cảm
giác mất mát hết thảy. Nhưng hắn cương quyết nhiều lần từ
chối lời yêu cầu của tôi muốn được có một chiếc gương soi nhỏ.
Mãi nhiều năm sau tôi mới được nhận một chiếc tủ gương loại gắn
trong nhà tắm. Khi nhìn vào gương, tôi không còn thấy những
đường nét tuổi thơ của tôi ngày trước, mà là một gương mặt xa lạ.

Có phải thật sự hắn đã tái tạo ra tôi? Mỗi khi tôi tự hỏi mình câu

hỏi ấy ngày hôm nay, tôi không thể trả lời một cách rõ ràng được.
Một mặt, hắn đã chọn sai người khi nhắm đến tôi. Tôi vẫn tiếp
tục kháng cự những nỗ lực của hắn hòng xóa sạch nhân thân của tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.