ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 147

Nhưng nỗi khát khao tự do của tôi vẫn còn đó.

Giờ đây tôi bị theo dõi thường trực. Tôi không được phép đi một

bước nào mà hắn chưa ra lệnh cho tôi. Tôi phải đứng, ngồi hoặc đi
theo ý của hắn. Tôi phải xin phép nếu muốn đứng lên hoặc ngồi
xuống, trước khi xoay đầu lại hoặc chìa tay ra. Hắn bảo cho tôi
biết tôi phải nhìn vào đâu và thậm chí còn đi cùng tôi đến nhà vệ
sinh. Tôi không biết điều gì tệ hại hơn, thời gian tôi sống một
mình trong căn hầm hay thời gian tôi không còn được sống một
mình, thậm chí chỉ trong một giây.

Sự giám sát thường trực này càng làm rõ trong tôi cái cảm giác

mình đã rơi vào một thí nghiệm kỳ dị. Bầu không khí trong nhà càng
làm tăng thêm ấn tượng đó. Đằng sau bề mặt tao nhã, ngôi nhà
dường như đã lạc lõng cả về thời gian và không gian. Không có sự
sống, không có người ở, như một tấm phông nền của một bộ phim

m đạm. Ở bên ngoài, ngôi nhà hoàn toàn hợp với khung cảnh: phong

cách truyền thống, được chăm chút một cách hết sức tỉ mẩn, với
hàng rào rậm rạp xung quanh khu vườn lớn để ngăn chặn ánh mắt
của xóm giềng. Những ánh mắt tò mò đều không được chào đón.

Strasshof là một thị trấn vô danh và chẳng có dấu ấn lịch sử,

không có khu trung tâm và cũng chẳng có cá tính, mặc dù hiện nay có
đến 9.000 cư dân. Sau biển báo giới hạn tốc độ khi đi vào thị trấn,
các ngôi nhà nép mình trên bình nguyên Marchfeld bằng phẳng,
nối nhau thành một con phố lớn với một đường tàu, thỉnh thoảng
lại bị ngắt bởi những khu thương mại giống như các vùng ngoại vi
nghèo của các đô thị lớn. Nói một cách thẳng thừng thì cái tên đầy
đủ của thị trấn này, “Strasshof an der Nordbahn”, tức là “Strasshof
trên tuyến hỏa xa Bắc”, đã nói lên rõ rệt rằng huyết mạch của
vùng này chính là sự kết nối với Vienna. Mọi người xuất phát từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.