ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 153

Tôi không biết mình đứng đó trong bao lâu, bất động, im lặng,

hai mắt nhắm lại. Trong một lúc, tính thực dụng trẻ thơ của tôi đã
chiến thắng. “Mua kem và kẹo con gấu đi!”

Một nửa trong tôi đã lợi dụng hoàn cảnh này để được kẹo. Một nửa

còn lại trong tôi thì lại muốn đưa ra yêu sách để làm cho vụ hành
hung trở nên bớt hệ trọng. Hắn nhắc lại lời xin lỗi và nói rằng
chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra nữa - hệt như mọi ông chồng vũ
phu hứa hẹn với đám vợ con đã bầm dập.

Nhưng cơn cuồng nộ ấy dường như đã khai mào cho một làn

sóng. Hắn bắt đầu đánh tôi thường xuyên hơn. Tôi không biết cái
gì đã được kích hoạt hoặc hắn đơn giản cho rằng với uy quyền của
hắn thì hắn có thể làm mọi chuyện hắn muốn. Giờ đây tôi đã bị
cầm giữ hơn hai năm. Hắn đã không bị phát hiện và đã kiểm soát
tôi đến mức tôi sẽ không bỏ trốn. Còn ai vào đó mà trừng phạt
hành vi của hắn? Trong mắt hắn, hắn có quyền sai khiến tôi và
ra tay trừng phạt tôi nếu tôi không đáp ứng những mệnh lệnh đó
ngay lập tức.

Từ đó trở đi, ngay cả khi tôi xao nhãng một tí xíu, hắn cũng phản

ng với những cơn thịnh nộ bùng phát dữ dội. Một vài ngày sau vụ

quăng bao xi măng, hắn sai tôi lấy cho hắn một tấm thạch cao.
Nghĩ rằng tôi quá chậm chạp - hắn túm bàn tay tôi bẻ vặn, và miết
mạnh vào tấm thạch cao đến mức tôi bị bỏng ở mu bàn tay đến
mấy năm sau mới lành. Thỉnh thoảng hắn lại chà đến rách vết
thương ấy - chà vào tường, vào những tấm thạch cao; thậm chí ngay
cả với bề mặt nhẵn nhụi của bồn rửa chén mà hắn cũng có thể chà
bàn tay tôi mạnh đến mức bật máu. Ngày nay, cái vết ấy trên bàn
tay phải của tôi vẫn còn tươi mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.