ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 155

thoảng xô tôi vào cạnh bếp lò. Bất thình lình, vô ý và cả cố ý. Vết
thương vừa kéo da non lại toạc ra.

Điều mà hắn không thể chịu đựng được là khi cơn đau làm tôi

bật khóc. Khi ấy hắn sẽ túm lấy tay tôi và dùng mu bàn tay của
hắn để chùi nước mắt trên mặt tôi một cách thô bạo đến mức nỗi
sợ khiến tôi nín khóc. Nếu cách đó không xong, hắn sẽ túm lấy
cổ họng tôi, lôi tôi đến chỗ bồn rửa và dúi mặt tôi xuống đó. Hắn
sẽ ghì lấy cổ họng tôi và té nước lạnh lên mặt tôi cho đến khi tôi
muốn ngất xỉu. Hắn ghét phải đối mặt với hậu quả từ những
hành vi ngược đãi của hắn. Nước mắt, những vết bầm, những
vết thương chảy máu, hắn không nhìn thấy những thứ ấy. Điều
gì mà ta không thấy thì không xảy ra.

Không phải nạn đánh đập đã thành hệ thống, vốn tôi đã phần

nào lường được, mà chính những cơn bùng phát bất chợt mới là thứ
ngày càng trở nên dữ dội. Có lẽ vì hắn nhận ra khi vượt qua mọi ranh
giới bản thân đều không hề bị trừng phạt. Có lẽ vì hắn không thể
làm được gì để ngăn chặn đà xoáy trôn ốc của bạo lực leo thang.

Tôi nghĩ rằng mình đã vượt qua được thời kỳ ấy chỉ vì đã tách

biệt được những trải nghiệm ấy ra khỏi bản thân. Không dựa vào một
sự phân định nào về ý thức mà người lớn thường áp dụng, mà lại dựa
vào bản năng sinh tồn của một đứa bé. Tôi rời bỏ thân xác mình mỗi
khi hắn hành hạ nó, và từ xa ngắm nhìn một bé gái 12 tuổi đang
nằm trên sàn nhà oằn oại dưới chân hắn. Và thậm chí ngày hôm
nay tôi cũng chỉ có thể tả lại những vụ đánh đập này từ xa, như thể
chuyện ấy chưa bao giờ xảy ra với tôi, mà với một ai khác. Tôi còn
nhớ mồn một cơn đau từ những cú đấm đeo đẳng lấy tôi suốt
nhiều ngày. Tôi còn nhớ đã từng có nhiều vết bầm đến độ
không còn một tư thế nào mà tôi có thể nằm xuống để không đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.