ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 156

Tôi còn nhớ những ngày đau đớn ấy và xương mu của tôi đau đến
độ nào sau khi bị đá. Những vết trầy da, những vết rách thịt. Và
cơn chấn động ở đốt sống cổ khi hắn đấm hết sức lực vào đầu
tôi.

Nhưng về cảm xúc thì tôi không cảm thấy gì cả.

Cảm giác duy nhất mà tôi không thể tách mình ra khỏi là nỗi sợ

hãi cái chết xâm chiếm lấy tôi trong những khoảnh khắc ấy. Nó
xiết lấy tâm trí tôi, mắt tôi tối sầm, tai tôi ù đặc và adrenalin sôi
lên trong huyết mạch, ra lệnh cho tôi: Chạy đi! Nhưng tôi không thể.
Ngục tù mà lúc đầu chỉ tồn tại bên ngoài giờ đây đã giam hãm tôi từ
cả bên trong.

Chẳng mấy chốc, những dấu hiệu thoáng cho thấy hắn có thể

đánh tôi bất kỳ lúc nào đã đủ làm cho tim tôi đập mạnh. Tôi thở
gấp và cứng đờ người vì sợ. Thậm chí cả khi đang ngồi khá yên lành
trong căn hầm, tôi cũng bị nỗi sợ hãi ập đến xâm chiếm ngay khi
nghe thấy từ xa âm thanh cho biết hắn đang dời chiếc tủ sắt
chắn lối vào ở sau bức tường. Cảm giác sợ hãi mà thân xác đã lưu
giữ trong trí nhớ về sự hoảng loạn trước cái chết và được khơi gợi
trở lại với một dấu hiệu đe dọa nhỏ là một cảm giác không thể nào
kiểm soát. Nó túm lấy tôi trong gọng kìm bằng sắt.

Sau khoảng hai năm trong tình trạng này, khi được mười bốn

tuổi, tôi bắt đầu chống trả. Ban đầu chỉ là một hình thức kháng
cự thụ động. Khi hắn quát tôi và co tay lại để đánh, tôi tự đánh vào
mặt mình cho đến khi hắn bảo tôi ngưng lại. Tôi muốn buộc hắn
phải nhìn. Hắn phải nhìn cách hắn đã đối xử với tôi; chính hắn
phải đón nhận những gì tôi đã phải trải qua từ trước đến lúc ấy.
Không còn kem nữa, không còn kẹo nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.