ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 159

Ngày nay tôi tin rằng hắn, vốn rất gầy gò, có lẽ đã chống

chọi với căn bệnh biếng ăn, mà giờ đây hắn đã lây sang cho cả
chính tôi. Hắn mang tâm trạng ngờ vực một cách ghê gớm với mọi
loại thức ăn. Hắn tin rằng ngành thực phẩm có khả năng tiến
hành giết người tập thể bằng cách đầu độc thức ăn bất kỳ lúc nào.
Hắn không bao giờ dùng gia vị vì đã từng đọc đâu đó rằng một số
gia vị được nhập từ Ấn Độ và đã bị nhiễm phóng xạ tại đó. Và lại còn
cái tính keo bẩn của hắn, mà trong suốt thời gian tôi bị cầm tù
ngày càng trở nên bệnh hoạn. Đến cả sữa có lúc cũng trở nên quá
đắt đỏ đối với hắn.

Khẩu phần thức ăn của tôi bị cắt giảm đáng kể. Buổi sáng, tôi

được cho một tách trà và hai muỗng ngũ cốc với một cốc sữa hoặc
một lát bánh ngọt Guglhupf mỏng đến độ có thể nhìn xuyên qua để
đọc báo. Tôi chỉ được cho kẹo sau những lần bị đánh đập thậm tệ.
Buổi trưa và buổi tối, tôi được một phần tư khẩu phần của “người
lớn”. Khi hắn xuống hầm mang theo thức ăn do mẹ hắn nấu
hoặc pizza thì nguyên tắc sau đây được áp dụng: ba phần tư cho
hắn, một phần tư cho tôi. Mỗi khi tôi tự nấu trong căn hầm thì
hắn lên danh sách từ trước về món mà tôi được phép ăn - chẳng
hạn, 200g rau quả đông lạnh để luộc, hoặc một nửa khẩu phần thịt
chế biến sẵn. Ngoài ra, mỗi ngày được một trái kiwi hoặc một trái
chuối. Nếu tôi vi phạm các nguyên tắc của hắn và ăn quá mức
được phép thì gần như hắn sẽ nổi một cơn tam bành.

Hắn thúc ép tôi tự cân trọng lượng và theo dõi tỉ mỉ số liệu ghi

chép của tôi về trọng lượng. “Cứ nhìn gương tao đi.” Ừ, cứ nhìn
gương của hắn. Tôi đúng là một kẻ tham ăn. Tôi quá mập mạp. Cảm
giác đói cứ đeo đẳng tôi dai dẳng không dứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.