ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 160

Hắn chưa hề nhốt tôi dưới hầm trong một thời gian dài mà

không có thức ăn gì cả - về sau mới có chuyện đó. Nhưng hậu quả
của tình trạng kém dinh dưỡng thì chắc chắn có thể nhận ra ngay.
Thiếu ăn ảnh hưởng đến não. Khi không được ăn đầy đủ, ta không
thể suy nghĩ được chuyện gì khác ngoài: Chừng nào mới được ăn tiếp
đây? Làm sao thó được một mẩu bánh mì? Làm sao xoay xở để hắn
cho thêm ít nhất một miếng nữa trong khẩu phần ba phần tư của
hắn? Tôi chỉ nghĩ đến thức ăn và đồng thời cũng tự trách mình là
“đứa tham ăn”.

Tôi kêu hắn mang những tờ bướm ở siêu thị vào trong hầm để

tôi say sưa lật xem mỗi khi ở một mình. Sau một thời gian, tôi bày ra
một trò chơi mà tôi đặt tên là “Khẩu vị”. Chẳng hạn, tôi sẽ tưởng tượng
một miếng bơ đang nằm trên lưỡi. Lạnh và cứng, từ từ chảy ra, cho
đến khi vị của nó tràn ngập cả miệng tôi. Rồi tôi chuyển sang món
bánh bao Grammelknödel; trong tưởng tượng, tôi cắn vào một
miếng bánh, cảm nhận miếng bánh khoai tây mềm mại giữa hai
hàm răng, với nhân bằng thịt nướng giòn. Hoặc dâu tây; nước quả
ngọt lịm trên môi, cảm giác những hạt dâu nhỏ trong vòm miệng, vị
chua chua chạy dọc theo cạnh lưỡi.

Tôi có thể chơi trò đó hàng giờ đồng hồ và thuần thục đến độ

có cảm giác như thức ăn thật. Nhưng calorie tưởng tượng sẽ chẳng
lấp đầy được chút gì cho cơ thể tôi. Càng ngày tôi càng thường
xuyên bị chóng mặt hơn mỗi khi đứng dậy đột ngột trong lúc làm
lụng, hoặc phải ngồi xuống vì tôi yếu đến độ chân tôi đứng không
vững. Bụng tôi sôi lên liên tục và đôi khi rỗng tuếch đến độ tôi
nằm trên giường cả đêm với những cơn co thắt dạ dày, cố làm dịu
bụng bằng nước lã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.