ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 16

món pho mát nướng vỉ để nhắm với bia. Những cửa hiệu như thế
đang dần biến mất khỏi đô thị và, cùng với lợi điểm mở cửa trễ,
việc bán thức uống có cồn và không khí thân thiện đã làm cho cửa
hiệu của bố mẹ tôi đáp ứng được một nhu cầu đặc biệt và quan
trọng đối với nhiều người.

Bố tôi chịu trách nhiệm về tiệm bánh và về việc giao bánh

nướng, còn mẹ tôi thì lo liệu mọi thứ khác. Khi tôi lên năm, bố tôi
bắt đầu đưa tôi theo cùng khi đi giao hàng. Bố con tôi ngồi trong
xe tải đi lòng vòng qua các khu ngoại ô và làng mạc, ghé vào các nhà
hàng, quán rượu và café, các quầy bán hotdog và cả những cửa hiệu
nhỏ. Vì lý do đó mà tôi trở nên thông thuộc với khu vực phía bắc
Danube này hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác ở tuổi tôi - và la cà ở các
quán rượu và café nhiều hơn mức vừa phải. Tôi vô cùng thích thú khi
được đi theo bố tôi và cảm thấy mình rất trưởng thành và được
xem trọng. Nhưng những chuyến đi giao hàng cũng có mặt trái của
nó.

Tôi nghe dễ chừng cả ngàn lần cái câu “Con bé dễ thương chưa

kìa!” Tôi không cảm thấy dễ chịu gì khi nhớ lại cảm giác ấy, mặc dù
được mọi người tấm tắc và chú ý. Những người bẹo má và mua sô
cô la cho tôi đều chẳng quen biết. Vả lại, tôi ghét bị đem ra làm tâm
điểm mà không phải do tôi chủ động. Trong tôi chỉ có mỗi cảm giác
ngượng ngùng lắng đọng.

Bố tôi là một người vui tính và đi đến đâu cũng thích gây huyên

náo. Đứa con gái nhỏ áo quần tinh tươm quả là một món phụ kiện
hoàn hảo mà ông rất thích thú khoe ra với khách hàng. Ông có bạn
khắp nơi - nhiều đến mức mà thậm chí một đứa bé như tôi cũng
nhận ra rằng không phải tất cả bọn họ đều thật sự thân thiết với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.