ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 18

ấp ủ từ tấm bé, đã không xuất phát từ trong tôi. Đó là cách mà tôi
phỏng theo tính cách hướng ngoại của bố mẹ - một cách để tồn tại
trong một thế giới mà mình hoặc sẽ được ngưỡng mộ hoặc sẽ bị xao
lãng.

Chẳng mấy chốc, trò nhào lộn cảm xúc từ chỗ được quan tâm

sang chỗ bị bỏ bê bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của chính tôi. Thế
giới thơ ấu của tôi dần dần rạn nứt. Ban đầu, chỉ có những vết
nứt nhỏ lộ ra, xung quanh tôi ít ai chú ý đến nên tôi cũng chẳng
mấy bận tâm, và tự trách mình chính là nguyên nhân của mọi bất

n. Nhưng rồi những vết nứt lớn dần cho đến khi toàn bộ giềng

mối gia đình tôi vụn vỡ. Bố tôi đã nhận ra quá muộn màng rằng
ông đã để mọi chuyện đi quá xa và từ lâu mẹ tôi đã quyết định rời bỏ
ông. Ông vẫn cứ hành xử một cách ngông cuồng, như bá chủ của một
lãnh địa, lê la từ quán rượu này sang quán rượu khác và tậu cho mình
xe hơi đắt tiền, hết chiếc này đến chiếc khác. Mấy chiếc
Mercedes hay Cadillac chỉ để ông khoe mẽ với “bạn bè”. Ông mượn
tiền để mua xe. Mỗi khi cho tôi chút tiền, ông lại mượn lại ngay để
mua thuốc lá hoặc đi ra quán café. Ông vay mượn quá nhiều dựa
vào căn nhà của bà nội tôi đến mức người ta phải tịch biên để trừ nợ.
Đến giữa thập niên 1990 ông đã tích nợ lên đến mức đe dọa cả sự
sống còn của gia đình. Trong quá trình tái cấu trúc nợ, mẹ tôi đã
tiếp quản cửa hiệu tạp phẩm ở Süssenbrunn và cửa hiệu ở Marco-
Polo-Siedlung. Nhưng sự rạn nứt đã ăn sâu hơn chuyện tiền bạc. Mẹ
tôi đã quá chán một người đàn ông thích chè chén và không có chút ý
niệm gì về sự gánh vác.

Việc bố mẹ ly thân dần dà đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi.

Thay vì được cưng chiều và hư hỏng, tôi đã bị gạt sang bên lề. Bố
mẹ tôi lớn tiếng với nhau hàng giờ đồng hồ. Bố và mẹ thay phiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.