ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 19

nhau giam mình trong phòng ngủ khóa trái, trong khi người kia tiếp
tục gào thét trong phòng khách. Khi tôi rụt rè hỏi nguồn cơn cớ sự
thì liền bị tống vào phòng, bố mẹ khóa cửa lại tiếp tục cãi nhau.
Tôi cảm thấy như bị giam hãm trong lồng và chẳng biết cuộc đời
sẽ ra sao. Tôi vùi đầu vào gối hòng thoát khỏi tiếng cãi cọ ầm ĩ và
ru mình trở lại thời thơ ấu vô lo trước kia. Hiếm hoi lắm tôi mới
đạt được mục đích. Tôi không hiểu nổi tại sao ông bố rạng rỡ trước
kia của mình giờ đây lại trông bất lực và lạc lõng, không còn móc ra
từ tay áo những món quà bất ngờ như đang diễn trò ảo thuật để làm
tôi hân hoan. Nguồn kẹo dẻo không bao giờ cạn kiệt của bố dường
như đột nhiên trở nên khô cạn.

Sau một trận cãi nhau nảy lửa, mẹ tôi thường bỏ nhà đi nhiều

ngày. Mẹ tôi muốn cho bố tôi trải qua cảm giác không hay biết
người bạn đời của mình đang ở nơi nào. Đối với bố tôi, một hai đêm
vắng nhà chẳng có gì bất bình thường. Nhưng tôi còn quá nhỏ để
hiểu được động lực không nói ra của mẹ, và tôi lo sợ. Ở tuổi ấy, ta có
một cảm nhận khác về thời gian và sự vắng mặt của mẹ dường như
kéo dài vô tận với tôi. Tôi không biết liệu mẹ có trở lại hay không.
Cảm giác bị bỏ rơi, bị khước từ dần dần bắt rễ trong tôi. Thời thơ
ấu của tôi lật sang một trang mới, giai đoạn mà tôi không còn tìm
được nơi chốn của mình, không còn cảm nhận được yêu thương. Con
người bé nhỏ, vững tin trước kia trong tôi đã dần dần chuyển biến
thành một cô bé bất an không còn tin tưởng vào những người thân
cận nhất của mình.

Chính trong thời khắc khó khăn ấy, tôi bắt đầu vào lớp mẫu

giáo. Đây là khoảnh khắc mà sự kiểm soát của người lớn đạt đến
đỉnh điểm đối với cuộc đời tôi, một cuộc đời mà một đứa bé như tôi
đang vất vả trải qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.