ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 163

Trông tôi chắc rất đáng thương. Xương sườn giơ ra, chân tay thì

toàn những vết bầm, còn gò má thì hốc hác.

Kẻ gây ra diện mạo này cho tôi ắt hẳn đang thích thú với hình hài

của tôi. Bởi vì từ đó trở đi hắn đã buộc tôi phải làm việc trong nhà
với tình trạng ở trần. Hầu như tôi chỉ đội mũ trùm đầu và mặc
quần lót. Đôi khi có mặc áo thun và quần bó. Nhưng tôi chưa bao
giờ được ăn mặc đầy đủ. Ắt là hắn thích thú với trò hành hạ tôi
như thế này. Nhưng chắc chắn đó cũng là một trong những chiêu
trò thâm độc của hắn để khiến tôi không thể bỏ trốn. Hắn tin
rằng tôi sẽ không dám chạy ra ngoài đường với mình trần. Và hắn
đã nghĩ đúng.

Trong giai đoạn này, căn hầm của tôi gánh vác hai chức năng. Dĩ

nhiên, tôi vẫn sợ hãi nó như một chốn lao tù, và những lớp cửa bít
bùng để nhốt tôi đã khiến tôi rơi vào tình trạng sợ không gian khép
kín đến mức tôi cứ dò từng xó xỉnh để tìm một khe nứt mà tôi có thể
bí mật đào một đường hầm để thoát ra ngoài. Chẳng có khe nào cả.
Nhưng đồng thời căn buồng tí hon này cũng đã trở thành chốn
duy nhất mà tôi gần như được an toàn thoát khỏi hắn. Khi hắn
tống tôi xuống dưới vào dịp cuối tuần và cấp cho tôi sách, băng
video và thức ăn, tôi biết rằng ít nhất trong vòng ba ngày tôi sẽ
không phải làm việc và bị đánh đập. Tôi dọn dẹp, lau chùi và thoải
mái xem tivi cả buổi chiều. Tôi thường ăn gần hết sạch khẩu
phần cuối tuần vào tối thứ sáu. Cảm giác đầy bụng ít ra cũng
một lần giúp tôi quên đi chuyện sẽ phải trải qua cơn đói tệ hại hơn
nữa sau đó.

Đầu năm 2000, tôi được cho một cái radio có thể bắt được các

đài Áo. Hắn biết rằng hai năm sau khi tôi mất tích, cuộc truy tìm
tôi đã bị đình chỉ và sự quan tâm của truyền thông cũng đã nguội,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.