ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 185

hắn dọc theo lối hẹp để vào vườn nhà hàng xóm, cởi đồ ra và thả
mình xuống nước.

Cảm giác lúc ấy tôi như được tái sinh, chìm trong nước, tình cảnh

tù đày, căn hầm ngục, sự áp bức, tất cả tan biến trong khoảnh
khắc. Nỗi trầm uất của tôi tan chảy trong dòng nước xanh. Tôi
trồi lên và nổi bồng bềnh trên mặt nước. Những con sóng nhỏ
màu lam biếc lấp lánh dưới ánh mặt trời. Phía trên tôi là một bầu
trời xanh trải dài vô cùng tận. Tai tôi chìm dưới nước và khắp xung
quanh chẳng có gì khác ngoài tiếng nước vỗ.

Khi hắn sốt ruột ra lệnh cho tôi leo lên bờ, tôi mất một phút để

phản ứng. Cứ như tôi phải trở về từ một nơi chốn xa xôi. Tôi đi theo
Priklopil vào trong nhà, đi qua bếp tới hành lang và từ đó vào trong
nhà để xe và đi xuống căn hầm. Thế rồi tôi lại bị nhốt. Hiện tại
thì đó là dịp duy nhất tôi được phép bơi. Sau đó cả một thời gian dài
hắn đã không cho tôi xuống hồ bơi nữa. Nhưng chỉ một lần đó
thôi cũng đủ để gợi cho tôi nhớ rằng bất chấp mọi nỗi niềm tuyệt
vọng và cảm giác bất lực, tôi vẫn còn muốn có một cuộc sống. Ký

c của khoảnh khắc đó đã khiến cho tôi thấy rằng nó rất đáng

để gìn giữ cho đến ngày tôi có thể thoát ra.

Lúc bấy giờ tôi biết ơn hắn vô kể về những lạc thú nhỏ nhoi

như thế, như được tắm nắng hoặc được bơi trong bể của nhà hàng
xóm. Và ngày nay tôi vẫn còn biết ơn. Kể ra nghe cũng lạ, nhưng tôi
vẫn thấy hắn có những khoảnh khắc đầy tính người trong quãng
thời gian tôi bị cầm giữ. Hắn đã không thể hoàn toàn thoát khỏi bị

nh hưởng bởi một đứa trẻ và một thiếu nữ mà hắn đã ở bên cạnh

quá nhiều thời gian. Lúc ấy, tôi bám víu vào những cử chỉ nhỏ nhặt
nhất của con người, vì tôi muốn nhìn thấy sự tử tế trong một thế
giới mà tôi không thể thay đổi được gì; ở một kẻ bắt cóc mà tôi phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.