ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 205

giam cầm Sabine Dardenne diễn ra quá ngắn nên cô chưa đánh
mất chính mình. Lúc bấy giờ, tôi đã bị giam giữ 2.200 ngày đêm
đằng đẵng. Cảm nhận của tôi đã bắt đầu thay đổi từ lâu. Về mặt
trí tuệ, tôi biết chắc rằng mình là nạn nhân của một vụ án. Nhưng,
về mặt cảm xúc, sự tiếp xúc suốt một thời gian dài với chỉ mỗi kẻ
bắt cóc, một người cần thiết để tôi có thể sống sót, đã khiến tôi
bị đồng hóa với những hoang tưởng bệnh hoạn của hắn. Những
hoang tưởng ấy đã trở thành thực tại của tôi.

Tôi đã học được hai điều từ phiên tòa ấy. Trước hết, không phải

lúc nào người ta cũng tin những nạn nhân của tội ác man rợ. Cả nước
Bỉ dường như đều tin rằng Marc Dutroux chỉ là kẻ trong vai bình
phong của một mạng lưới quy mô lớn, một mạng lưới ăn sâu đến
cấp cao nhất. Trên đài phát thanh tôi nghe những lời xỉ vả mà
Sabine Dardenne phải hứng chịu vì cô không ủng hộ những giả
thuyết ấy, trong khi cô luôn khăng khăng rằng cô chưa từng nhìn
thấy một ai khác ngoài Dutroux. Và, thứ đến, người ta không đồng
cảm với các nạn nhân và cảm thông với họ một cách chừng mực,
nhưng có thể rất nhanh chóng chuyển sang thái độ công kích và
ruồng rẫy.

Cũng vào khoảng thời gian đó, tôi nghe tên tôi trên đài phát thanh

lần đầu tiên. Tôi đã vặn sang đài văn hóa Áo Ö1 để nghe các tác
phẩm sáng tác thì đột nhiên tôi nhảy dựng lên: “Natascha
Kampusch”. Suốt sáu năm trời, tôi chưa nghe một ai nhắc đến cái
tên ấy. Kẻ duy nhất có thể nói ra cái tên ấy thì lại cấm tôi dùng
tên của tôi. Xướng ngôn viên trên đài phát thanh đã nhắc đến tên
tôi vì liên quan đến một cuốn sách mới viết của Kurt Totzer và
Günther Kallinger mang tựa đề Spurlos - die spektakulärsten
Vermisstenfälle der Interpol
, tức là Không một dấu vết - Những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.