ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 217

một căn buồng giam còn lớn hơn. Mãi về sau tôi mới biết rằng
mình đã bị kẹt trong nhà tù tâm lý của chính mình.

Rời khỏi Strasshof, xe chạy xuyên qua đồng quê một chút và

dừng lại ở một cánh rừng nhỏ. Tôi được phép xuống xe một lúc.
Không khí đượm mùi cỏ, mùi củi và bên dưới chân tôi ánh nắng mặt
trời lấp lánh trên những cọng lá thông khô. Tôi quỳ xuống và từ
tốn áp bàn tay xuống đất. Lá thông châm vào tay tôi, để lại những
vết đỏ trên lòng bàn tay. Tôi đi mấy bước và áp trán vào một thân
cây. Vỏ cây xù xì ấm áp dưới nắng mặt trời và tỏa ra mùi nhựa thơm
nồng. Cũng hệt như những thân cây tôi còn nhớ trong thời thơ ấu.

Trên đường về, cả hai chẳng ai nói tiếng nào. Khi hắn thả tôi

xuống trong garage và nhốt tôi xuống hầm, một nỗi buồn sâu
lắng chợt trào lên trong tôi. Tôi đã mong chờ biết bao lâu để nhìn
thấy thế giới bên ngoài, đã hình dung cảnh quan ấy với những
màu sắc sống động nhất. Thế mà giờ đây tôi đã đi qua nó như thể
đó là một thế giới tưởng tượng. Đời thực của tôi đã trở thành mảnh
giấy dán tường hình cây bulô trong phòng bếp. Đây là nơi mà tôi
biết cách phải đi lại như thế nào. Ở ngoài kia, tôi mò mẫm xung
quanh như thể bị lạc vào một bộ phim.

Cảm giác ấy lại dâng trào phần nào trong lần kế tiếp tôi được

đi ra ngoài. Hắn đã trở nên vững tin với thái độ phục tùng và sợ hãi
của tôi khi thử đi ra khỏi nhà lần đầu. Chỉ vài ngày sau hắn lại đưa
tôi đến một cửa hiệu trong phố. Hắn đã hứa sẽ cho phép tôi lựa
một món nào đó hay ho ở đó. Hắn đậu xe trước cửa hiệu và lại rít lên
với tôi, “Không nói một tiếng nào. Nếu không mọi người trong đó
sẽ tiêu mạng.” Rồi hắn bước ra, đi vòng qua phía bên kia xe và mở
cửa cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.