ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 247

trong, tôi không tin nổi nó lại nhỏ đến như vậy. Mười chín mét
vuông - chỉ lớn hơn căn hầm của tôi bốn lần. Một căn phòng có
cửa sổ nhìn ra sân sau. Không khí bốc mùi cũ kỹ, như mùi của thân
thể, nấm mốc và dầu ăn cũ. Tấm thảm lót kín sàn, mà có lẽ trước
đây từng có lúc màu xanh lục thẫm, đã ngả sang một màu nâu xám
khó tả. Trên một bức tường còn có một vết ẩm lớn lúc nhúc giòi. Tôi
hít vào sâu. Công việc nhọc nhằn đang chờ tôi đây.

Từ hôm đó trở đi, hắn đưa tôi đi cùng đến căn hộ ở Hollergasse

nhiều lần mỗi tuần. Chỉ khi nào không còn việc vặt nào phải làm
thì hắn mới nhốt tôi trong hầm cả ngày. Việc đầu tiên hắn và tôi
làm là lôi các món bàn ghế cũ kỹ, vô dụng ra khỏi đó và quẳng ra
đường phố. Khi cả hai đi ra khỏi tòa nhà sau đó một giờ đồng hồ
thì món đồ đã biến mất: bị mang đi bởi những người láng giềng
quá túng thiếu đến nỗi một món đồ như vậy cũng quá tốt với họ.
Rồi hắn và tôi bắt đầu công việc cải tạo căn hộ. Tôi mất trọn hai
ngày để lột tấm thảm cũ. Một tấm thảm thứ hai hiện ra bên dưới
cùng với một lớp bụi dày. Keo đã dính chặt xuống sàn sau bao nhiêu
năm khiến tôi phải cạo ra từng phân một. Rồi sau đó một lớp vữa
được trải lên để lót tấm trải sàn laminate lên trên - hệt như trong căn
hầm của tôi. Cả hai lột giấy dán tường cũ ra, trám các vết nứt và lỗ
trên tường rồi dán giấy mới màu trắng. Tủ được trang bị thêm cho
gian bếp cỡ nhỏ và phòng tắm tí xíu, chẳng lớn hơn là mấy so với
buồng tắm vòi sen cộng với tấm thảm chùi chân mới trải vào.

Tôi vất vả như một công nhân hạng nặng. Đục phá, mang vác,

cạo, chà, lát gạch. Dán giấy trên trần, đứng trên một tấm ván hẹp
đặt trên hai cái thang. Bê bàn ghế.

Công việc, cơn đói và cuộc chống chọi không ngừng với chứng tụt

huyết áp đã làm tôi cạn kiệt sức lực đến độ bất kỳ ý nghĩ nào về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.