ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 256

ghê gớm. Bao nhiêu năm qua chắc hắn sợ hãi giây phút này. Giây
phút nhìn thấy rõ tất cả mọi sự áp bức của hắn không mang lại
kết quả nào. Giây phút đối đầu mà hắn không thể nào khuất
phục được tôi. Tôi nói tiếp: “Tôi phải ra đi là điều tự nhiên. Ông
chắc phải hiểu điều đó ngay từ đầu. Một trong chúng ta phải
chết; không còn cách nào khác để thoát. Hoặc ông giết tôi hoặc để
cho tôi đi.”

Priklopil chầm chậm lắc đầu. “Tao sẽ không bao giờ làm vậy.

Mày biết điều đó quá rõ,” hắn nói nhỏ nhẹ.

Tôi chờ đợi cơn đau sớm bùng nổ ở đâu đó trên cơ thể và đã chuẩn

bị tinh thần cho chuyện đó. Không bao giờ bỏ cuộc. Không bao giờ
bỏ cuộc. Ta sẽ không bao giờ tự bỏ cuộc.
Khi chẳng có chuyện gì xảy
ra, khi hắn chỉ đứng bất động trước mặt tôi, tôi hít thở sâu và nói ra
những lời làm thay đổi mọi chuyện: “Đến giờ này tôi đã từng cố tự
tử quá nhiều lần - giờ thì tôi đang đứng đây, như một nạn nhân.
Chuyện sẽ tốt đẹp hơn nhiều nếu ông tự tử. Ông sẽ không tìm
được một cách nào khác để thoát đâu. Nếu ông tự tử, tất cả mọi
vấn đề sẽ tan biến.”

Trong khoảnh khắc ấy, một điều gì đó bên trong hắn chết đi.

Tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt hắn khi hắn quay đi và tôi
như chịu không nổi. Người này là một tội phạm - nhưng lại là người
duy nhất mà tôi có trên đời. Như thể một cuộn phim phát nhanh,
những khung cảnh tường tận trong vài năm qua trôi ào qua trước
mắt tôi. Tôi nao núng và nghe thấy mình lên tiếng, “Đừng lo.
Nếu tôi bỏ chạy, tôi sẽ lao mình vào một đoàn tàu hỏa. Tôi sẽ không
bao giờ để ông gặp nguy hiểm.” Tự tử đối với tôi dường như là hình
thức tự do cao cả nhất, một sự giải thoát khỏi mọi thứ, khỏi một cuộc
đời từ lâu đã bị hủy hoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.