ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 28

Khi cùng đi chơi xa với bố vào dịp cuối tuần - trước tiên với mẹ

tôi, về sau với bạn gái của bố - mọi chuyện đều xoay quanh chủ
đề ăn uống. Trong khi các gia đình khác đi leo núi, đi xe đạp hoặc
đi thăm viện bảo tàng, bố tôi đưa đến những địa điểm ăn uống.
Bố lái xe đến một quán rượu mới hoặc tìm đến những khách sạn ở
thôn quê nằm trong các tòa lâu đài, không phải để đi theo các
tuyến du lịch có người hướng dẫn tham quan lịch sử, mà để tham dự
những bữa tiệc theo kiểu trung cổ: hàng núi rượu thịt mà ta có thể
dùng tay tọng vào miệng, rồi tống bia vào để nuốt - đây chính là
loại hình dã ngoại mà bố tôi hứng thú.

Và tôi lúc nào cũng bị vây quanh bởi thực phẩm ở hai cửa hiệu,

một ở Süssenbrunn và một ở Marco-Polo-Siedlung mà mẹ tôi đã
tiếp quản sau khi chia tay với bố. Khi mẹ đến đón tôi về cửa hiệu
sau giờ học, tôi giải sầu bằng thú ăn uống: ăn kem, ăn kẹo dẻo, ăn
sô cô la, ăn dưa muối. Mẹ tôi thường phó mặc - mẹ quá bận để quan
tâm đến những gì tôi nhét vào miệng.

Giờ đây tôi bắt đầu ăn uống vô độ một cách có hệ thống. Tôi

thường ngấu nghiến cả một gói sôcôla Bounty, uống một chai
Coke lớn, rồi lại tọng thêm sô cô la vào cho đến khi bụng căng cứng
muốn nổ tung. Khi bắt đầu có thể nhét thêm được thứ gì đó vào
miệng, tôi lại ăn tiếp. Năm trước khi bị bắt cóc, tôi lên cân đến
mức biến từ một đứa mũm mĩm thành một đứa con gái mập mạp
thật sự. Tôi vận động còn ít hơn nữa, và bọn trẻ bắt đầu chọc ghẹo
tôi nhiều hơn. Và tôi lại xoa dịu sự cô đơn bằng cách ăn càng
nhiều. Vào ngày sinh nhật thứ mười, tôi nặng 45 ký.

Mẹ tôi lại càng làm tôi thất vọng khi phát biểu, “Dù gì thì mẹ vẫn

thích con, cho dù con có trông ra sao.” Hoặc là: “Trẻ con xấu xí thì
chỉ cần cho mặc váy đẹp.” Khi tôi bực dọc, mẹ cười và bảo, “Đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.