ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 39

chẳng nhanh nhẹn gì. Vả lại, chiếc túi đi học nặng nề đã làm tôi
mất đi sự nhanh nhạy. Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong vài giây.

Khoảnh khắc cánh cửa xe thùng đóng lại sau lưng tôi, tôi ý thức

rõ ràng là mình đã bị bắt cóc và có lẽ sẽ chết. Trong mắt tôi hiện
ra hình ảnh tang lễ của Jennifer. Jennifer đã bị xâm hại trong một
chiếc xe hơi và bị giết khi cố trốn thoát. Hình ảnh bố mẹ của
Carla chờ tin con gái. Carla, cô bé trước đó bị xâm hại, đã được phát
hiện nằm bất tỉnh trong một cái hồ và thiệt mạng sau đó một
tuần. Những lúc ấy tôi đã thắc mắc cảm giác sẽ ra sao khi sắp
chết và điều gì xảy ra sau đó. Liệu ngay trước lúc chết ta có cảm
thấy đau không, và liệu có nhìn thấy ánh sáng không.

Những hình ảnh này trộn lẫn với mớ suy nghĩ rối bời và lóe lên

trong tâm trí tôi cùng lúc. Chuyện này xảy ra thật sao? Với tôi? một
giọng nói vang lên. Thật là một ý tưởng quái dị, đi bắt cóc trẻ con.
Sẽ không xong đâu,
lại một giọng nói khác. Tại sao lại là tôi? Tôi lùn
và mũm mĩm, diện mạo của tôi đâu có hợp với một nạn nhân bị bắt
cóc,
lại một giọng khác ỉ ôi.

Giọng của hắn lôi tôi trở về thực tại. Hắn ra lệnh cho tôi ngồi

xuống sàn xe và quát tôi không được nhúc nhích. Nếu không làm
theo lời hắn, sẽ có chuyện kinh khủng khó lường xảy đến với tôi.
Thế rồi hắn trèo lên ghế phía trước và lái đi.

Bởi vì cabin và thùng xe phía sau không bị ngăn cách, tôi có thể

nhìn thấy hắn từ phía sau. Và tôi nghe tiếng hắn điên cuồng
bấm số điện thoại trên xe. Nhưng hắn không gọi được ai cả.

Trong lúc đó, những câu hỏi tiếp tục dội vào đầu tôi: Liệu hắn

có tống tiền gia đình tôi? Ai sẽ trả tiền? Hắn đang đưa tôi đi đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.