ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 47

“Đây là nhà ông à?” Tôi hỏi, nhưng không được trả lời. “Sao không

cho tôi ở căn hộ của ông ở Vienna?”

Hắn bảo rằng ở đó quá nguy hiểm: tường mỏng, hàng xóm tọc

mạch, tôi có thể hét lên. Tôi hứa với hắn rằng tôi sẽ im lặng nếu
hắn chịu đưa tôi đến Vienna. Nhưng vô ích.

Khi hắn rời căn phòng và khóa cửa lại, chiến lược sinh tồn của

tôi bắt đầu chao đảo. Lẽ ra tôi phải làm mọi cách để giữ hắn ở lại
hoặc đưa tôi theo cùng; mọi cách để không ở một mình.

Tôi nép mình trên sàn. Chân tay tôi tê dại một cách lạ lùng và lưỡi

tôi cứ dính chặt vào vòm miệng. Những ý nghĩ của tôi cứ xoay quanh
trường học, cứ như thể tôi tìm kiếm một thứ gì đó có niên biểu để
bám víu vào. Nhưng từ lâu tôi đã mất mọi ý niệm về thời gian. Giờ
này lớp đang học môn gì nhỉ? Giờ nghỉ ăn trưa dài dằng dặc đã qua
chưa? Khi nào mọi người mới nhận ra tôi không đến lớp hôm nay?
Và khi nào mọi người mới nhận ra tôi sẽ không bao giờ đến lớp nữa?
Họ sẽ nói cho bố mẹ tôi biết chứ? Bố mẹ tôi sẽ phản ứng ra sao?

Ý nghĩ về bố mẹ làm tôi ứa nước mắt. Nhưng tôi không được

khóc. Tôi phải mạnh mẽ, kiểm soát bản thân. Thổ dân không biết
đau và, vả lại, ngày mai mọi chuyện hầu như sẽ trôi qua. Và rồi mọi
thứ sẽ lại ổn thỏa. Chấn động trước cú sốc suýt mất tôi, bố mẹ tôi
sẽ trở lại với nhau và đối xử với tôi một cách trìu mến. Tôi hình
dung bố mẹ ngồi vào bàn ăn với nhau, lòng đầy tự hào và ngưỡng
mộ hỏi tôi làm thế nào mà vượt qua mọi chuyện giỏi đến thế. Tôi
tưởng tượng ngày đầu tiên tôi đi học lại. Mọi người có cười tôi
không? Hay tôn vinh tôi như một phép mầu vì tôi đã thoát được
trong khi những đứa bé khác trong hoàn cảnh tương tự đều đã chết
dưới hồ hay trong rừng? Tôi tưởng tượng sẽ vinh quang ra sao - và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.