ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 50

Vai trò của hắn trong cái thế giới ấy cũng chuyển biến nhanh

như chớp: có lúc dường như hắn muốn làm cho tình trạng giam
cầm của tôi trong căn hầm trở nên dễ chịu hết mức; lúc khác hắn
lại nhìn tôi - một con bé không có sức mạnh, vũ khí và chắc chắn
chẳng có máy nhắn tin - như một kẻ thù đối đầu với hắn. Tôi đã
trở thành nạn nhân của một kẻ điên rồ và trở thành một hình nhân
trong cái thế giới bệnh hoạn trong đầu hắn. Nhưng lúc bấy giờ tôi
không nhận ra điều đó. Tôi chẳng biết gì về bệnh tâm thần, về
các rối loạn cưỡng chế và rối loạn ảo giác khiến tạo ra một thực
tại khác trong đầu của người bệnh. Tôi đối xử với hắn ta như bất
kỳ một người lớn nào mà một đứa trẻ con như tôi cũng không thể hiểu
được suy nghĩ và hành động.

Sự van nài và năn nỉ của tôi là vô vọng, hắn đã lấy chiếc ba lô

của tôi và quay ra cửa. Cánh cửa mở vào trong và không có tay nắm

bên trong hầm, mà chỉ có một cái chấu nhỏ tròn trịa gắn lỏng

lẻo vào gỗ mà thậm chí có thể giật ra.

Khi chốt cửa sập lại, tôi bắt đầu khóc. Tôi chỉ còn một thân một

mình, bị nhốt trong một căn phòng chìm dưới đất. Không có ba lô,
không có bánh mì mà mẹ tôi đã chuẩn bị cho tôi mấy tiếng trước
đó. Không có những chiếc khăn ăn mà mẹ đã gói bánh mì. Tôi cảm
thấy như hắn đã cấu xé một phần da thịt của tôi, như thể hắn đã
cắt lìa mối liên hệ với mẹ tôi và với cuộc sống cũ của tôi.

Tôi ngồi co rúm vào một góc ở trên tấm nệm và khóc thút thít

một mình. Những bức tường lát ván dường như đang tiến về phía
tôi, trần nhà dường như cũng đang sà xuống. Hơi thở của tôi gấp
gáp và nông choẹt - tôi gần như không hít được - trong khi nỗi sợ cứ
vây xiết dần lấy tôi. Một cảm giác thật kinh hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.