ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 56

Tôi cảm thấy như thể tôi đã bị ướp xác trong một ngăn tủ sắt

dưới lòng đất. Buồng giam của tôi không hoàn toàn hình vuông, dài
khoảng 2,7m và rộng 1,8m, và cao chưa đến 2,4m. Mười một mét
khối rưỡi không khí ngột ngạt. Chưa đầy năm mét vuông diện tích
sàn, mà tôi lồng lộn bên trong như một con hổ trong lồng, từ tường
bên này sang bên kia. Sáu bước nhỏ đi tới, sáu bước quay trở lại,
chính là chiều dài. Bốn bước đi tới rồi bốn bước quay trở lại là
chiều ngang. Tôi có thể đi vòng quanh chu vi với hai mươi bước.

Đi đi lại lại chẳng làm cho tôi bớt kinh sợ bao nhiêu. Ngay khi tôi

dừng bước, ngay khi tiếng bước chân của tôi nện trên nền nhà lịm
dần, nỗi kinh sợ lại dâng lên. Tôi cảm thấy buồn nôn và sợ mình
sẽ bị mất trí. Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Hai mươi mốt, hai mươi
hai… sáu mươi.
Sáu bước đi tới, bốn bước sang trái. Bốn bước sang
phải, sáu bước quay lui.

Cảm giác không lối thoát cứ chốc chốc xiết nghẹt lấy tôi.

Đồng thời tôi cũng biết rằng mình không được phép để cho nỗi sợ
đè bẹp, rằng mình phải làm một điều gì đó. Tôi cầm một chai nước
khoáng, mà hắn dùng đựng nước máy cho tôi, và nện thật lực vào
vách ván. Thoạt đầu còn nhịp nhàng, rồi sau đó túi bụi cho đến
lúc cánh tay tôi tê dại. Rốt cục nó cũng chỉ là một chuỗi những tiếng
nện tuyệt vọng trộn lẫn với tiếng khóc cầu cứu của tôi. Cho đến khi
cái chai tuột khỏi tay tôi.

Chẳng ai đến. Chẳng ai nghe thấy tôi, có lẽ thậm chí cả hắn. Tôi

gục xuống nệm kiệt sức và co quắp như một con thú nhỏ. Tiếng
khóc của tôi biến thành tiếng thổn thức. Tiếng khóc ít ra trút được
nỗi tuyệt vọng của tôi trong phút chốc và làm tôi trấn tĩnh lại. Nó
làm tôi nhớ đến thời thơ ấu của mình, mỗi khi tôi khóc đòi một
điều gì đó - rồi liền đó quên béng cả lý do.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.