ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 59

người bị một ai đó quen biết giao cho một đứa trẻ như một gánh
nặng, và không biết làm gì với sinh linh bé nhỏ này mà vốn có
những nhu cầu hắn không biết cách giải quyết.

Trong những ngày đầu tôi bị nhốt trong căn hầm, hắn đối xử

với tôi như một đứa trẻ còn nhỏ dại. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn, vì
trạng thái tâm lý của tôi đã thoái triển trở về mức độ cảm xúc của
một đứa bé ở độ tuổi nhà trẻ. Hắn đem cho tôi bất kỳ thứ gì tôi
muốn ăn - và tôi hành xử như thể đang ngủ qua đêm ở chỗ một bà cô
họ hàng xa mà tôi có thể xí gạt rằng sôcôla là một món điểm tâm tử
tế. Buổi sáng đầu tiên, hắn hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi đòi uống trà
trái cây và bánh sừng bò. Quả thật hắn đã mang vào một ấm cách
nhiệt đựng đầy trà quả tầm xuân và một cái bánh sừng bò hình tròn
mua từ một trong những tiệm bánh ngon nhất trong phố. Dòng chữ
trên túi giấy đã xác nhận những ngờ vực của tôi rằng tôi đang bị
cầm giữ đâu đó ở Strasshof. Một lần khác, tôi đòi ăn bánh que mặn
chấm mứt và mù tạt. Đồ ăn cũng được giao đến ngay. Tôi cảm
thấy dường như rất lạ vì người này thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi,
trong khi lại tước đoạt mọi thứ khác của tôi.

Nhưng cái kiểu đối xử với tôi như thể một đứa con nít nhỏ dại

cũng có mặt tệ của nó. Hắn thường bóc từng quả cam cho tôi và đút
từng múi vào miệng tôi, như thể tôi không tự ăn được. Có lần, khi tôi
đòi ăn kẹo cao su, hắn đã từ chối - vì sợ tôi mắc nghẹn. Tối đến,
hắn thường bóp miệng tôi ra để đánh răng như người ta vẫn làm với
một đứa bé ba tuổi chưa tự cầm bàn chải được. Sau một vài ngày,
hắn lại túm lấy bàn tay tôi và giữ chặt để cắt móng tay.

Tôi cảm thấy bị gạt bỏ trong tình cảnh ấy, như thể hắn đã cướp

đoạt chút phẩm giá còn lại mà tôi đang cố giữ lấy. Nhưng cũng
trong lúc ấy tôi biết mình phải chịu trách nhiệm chính vì đã đẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.