ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 60

bản thân rơi vào tình cảnh này, một tình cảnh cũng đã bảo vệ được tôi
phần nào. Bởi vì chính trong ngày đầu tiên tôi nhận ra hắn đã dao
động trong cơn hoang tưởng của hắn, đối xử với tôi khi thì như thể
tôi còn rất bé bỏng, và khi thì lại như thể tôi đã quá tự lập.

Tôi cũng đồng tình với vị thế của mình, và khi hắn quay trở lại

hầm lần kế tiếp, mang thức ăn cho tôi, tôi đã tìm mọi cách để giữ
hắn ở lại. Tôi van nài, năn nỉ. Tôi cố gây chú ý để hắn phải bận
tâm đến tôi, chơi với tôi. Thời gian lẻ loi trong căn hầm khiến tôi
như phát điên.

Và tình hình sau vài ngày là như thế; tôi ngồi trong buồng

giam để đánh cờ đam, cờ thì thụt, cờ cá ngựa với kẻ bắt cóc mình.
Tình cảnh này dường như không có thật đối với tôi, cứ như cảnh
tượng trong một bộ phim quái dị. Chẳng ai ở ngoài đời lại tin rằng
nạn nhân một vụ bắt cóc lại tìm mọi cách để khiến kẻ bắt cóc đánh
cờ cá ngựa với mình. Nhưng ngoài đời kia không còn là thế giới của
tôi nữa. Tôi là một đứa trẻ đơn độc, và chỉ có duy nhất một người có
thể làm vơi đi sự cô đơn bức bối này.

Tôi ngồi trên thảm với hắn, đổ xúc xắc và di chuyển các quân

cờ. Tôi nhìn vào các ô trên bàn cờ, nhìn vào các quân cờ đầy màu
sắc, và cố quên đi khung cảnh xung quanh và tưởng tượng rằng
hắn là một người bạn hiền hậu như người cha đang hào hiệp dành
thời gian để chơi với trẻ nhỏ. Tôi càng thả mình để bị cuốn hút vào
ván cờ bao nhiêu thì nỗi sợ hãi càng lùi xa bấy nhiêu. Tôi biết rằng
nó chỉ lẩn khuất trong xó xỉnh đâu đó, và luôn chực chờ để nhảy xổ
ra. Và mỗi khi sắp thắng một ván cờ, tôi lại ăn gian bằng cách
phạm một nước đi sai lầm để không bị bỏ rơi một mình trong căn
hầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.