ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 9

cũng đã xây xong. Nhưng lúc tôi sống ở nơi ấy khi bé, cư xá
Rennbahnsiedlung được xem là điểm nóng điển hình của các vấn
đề xã hội. Đi bộ xuyên qua khu này vào ban đêm là việc nguy hiểm,
còn ban ngày cũng rất khó chịu khi phải đi ngang qua những đám
thiếu niên lêu bêu trong sân và ưa gào những câu bình phẩm tục tĩu
đối với phụ nữ. Mẹ tôi luôn luôn đi băng qua sân này một cách vội vã
và nắm chặt tay tôi. Mặc dù là một phụ nữ cương nghị và sắc sảo,
mẹ tôi căm ghét những lời bình phẩm thô bỉ nhắm vào mình tại
Rennbahnweg. Mẹ tôi cố gắng hết sức để bảo vệ tôi; bà giải thích
tại sao không thích tôi chơi trong sân và tại sao bà cho rằng những
người láng giềng là dung tục. Dĩ nhiên, là trẻ con, tôi không hiểu
hết lời mẹ, nhưng hầu như lúc nào tôi cũng làm theo lời mẹ dặn.

Tôi còn nhớ như in lúc còn bé xíu tôi đã nhiều lần đắn đo ra

sao khi xuống chơi ở dưới sân. Tôi thường chuẩn bị tinh thần mấy
giờ đồng hồ, tưởng tượng sẽ nói gì với những đứa trẻ khác, và liên
tục thay đổi quần áo. Tôi chọn đồ chơi rồi lại quăng đi. Tôi suy
nghĩ rất lung xem con búp bê nào là phù hợp nhất để tôi mang theo
nhằm kết bạn. Nhưng khi xuống đến nơi rồi, tôi chẳng bao giờ
nán lại quá vài phút: tôi chẳng bao giờ rũ bỏ được cảm giác lạc lõng.
Mặc dù thiếu hiểu biết, tôi đã tự tiêm nhiễm cho mình thái độ tiêu
cực của bố mẹ đến mức khu cư xá này vẫn mãi là lãnh địa xa lạ. Đổi
lại, tôi thích thả hồn theo những mộng mơ khi nằm trên giường ở
trong phòng. Căn phòng ấy của tôi - với tường màu hồng, thảm
màu sáng trải kín phòng, rèm hoa văn do mẹ tôi may và không bao
giờ được vén lên kể cả vào ban ngày - là nơi bảo bọc tôi trong an lành.
Đây là nơi tôi dựng nên những kế hoạch mỹ miều và dành hàng giờ
đồng hồ để suy tư xem cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Dù gì đi nữa,
tôi biết mình chẳng muốn bám rễ ở khu cư xá này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.