ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 92

Tôi bắt đầu làm cho mình cảm thấy thoải mái trong căn hầm

và biến nhà tù của hắn thành ra nơi chốn của tôi , căn phòng của
tôi
. Điều đầu tiên tôi yêu cầu là một cuốn lịch và một chiếc
đồng hồ báo thức. Tôi mắc kẹt trong một mê cung thời gian mà
chỉ có mỗi hắn là chúa tể thời gian. Giờ và phút nhòa vào nhau
thành một khối dày quyện đè trĩu nặng một cách buồn thảm lên
mọi thứ. Như một vị thần, Priklopil là kẻ có quyền năng đối với
ánh sáng và bóng tối trong thế giới của tôi. “Thiên Chúa phán: Phải
có ánh sáng. Liền có ánh sáng. Thiên Chúa gọi ánh sáng là Ngày,
bóng tối là Đêm.” Một ngọn đèn tròn trơ trụi phán cho tôi biết khi
nào đi ngủ và khi nào thức dậy.

Ngày nào tôi cũng hỏi hắn rằng hôm ấy là thứ mấy trong

tuần, ngày mấy trong tháng. Tôi không biết hắn có nói dối tôi
hay không, nhưng điều đó không quan trọng. Dù có là ngày đi học
hay ngày nghỉ cuối tuần. Dù có là ngày lễ hay sinh nhật đang đến
mà tôi muốn ở bên gia đình. Lúc ấy, đo đếm thời gian đối với tôi
có lẽ là chiếc neo hệ trọng nhất mà tôi có được trong một thế giới
mà ta luôn đối diện với nguy cơ chính mình có thể tan biến. Cuốn
lịch giúp tôi tìm lại được một chút định hướng - và những hình ảnh
mà hắn không thể động đến. Giờ đây tôi biết rằng liệu những đứa
trẻ khác có phải dậy sớm hay được phép ngủ nướng. Trong trí tưởng
tượng, tôi dõi theo thói quen thường nhật của mẹ. Ngày hôm nay mẹ
sẽ đi mua sắm. Ngày mai mẹ sẽ đến thăm một người bạn. Và vào
cuối tuần mẹ có thể đi chơi với bạn trai. Cứ như thế, những con
số và thứ ngày nguội lạnh trong tuần bỗng nhiên có cuộc sống của
riêng chúng, mang đến cho tôi chỗ dựa.

Và gần như quan trọng hơn cả là chiếc đồng hồ báo thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.