ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 177

“Anh không thể biết điều đó được”, cô nói.
“Anh biết không thể, Deb. Nhưng anh biết. Thực sự là thế.”
“Vậy tại sao nghe anh có vẻ phấn khởi vì nó đến thế?”
Tôi muốn nói ra bởi vì ý tưởng này làm tôi vui vẻ. Ý tưởng được thấy

nhiều hơn những kỳ quan sạch sẽ không vết máu làm tôi thích thú hơn bất
kỳ điều gì khác tôi có thể nghĩ tới. Nhưng tất nhiên, đây không phải là một
điều Deb có thể thực sự chia sẻ cùng tôi, vậy nên tôi giữ lại nó cho riêng
mình. “Tự nhiên thôi, anh chỉ phấn khởi vì em.”

Cô bĩu môi. “Phải rồi, em quên mất”, cô nói. Nhưng ít nhất cô cũng thử

một ngụm món sữa lắc của mình.

“Nghe này”, tôi nói, “hoặc là LaGuerta đúng...”.
“Có nghĩa là em coi như chết toi và bị giẫm nát bét rồi.”
“Hoặc là LaGuerta sai và em còn sống, nguyên vẹn. Vẫn nghe anh nói

chứ, em gái?”

“Ừm”, cô nói, quá cộc cằn nếu so với chuyện tôi đã tỏ ra kiên nhẫn đến

thế nào.

“Nếu em là một tay cá cược, em có đặt cược vào khả năng LaGuerta

đúng không? Về bất cứ cái gì?”

“Có lẽ là về thời trang”, cô em tôi nói. “Cô ta thực sự ăn mặc rất đẹp.”
Những chiếc sandwich được mang đến. Người phục vụ, chẳng nói chẳng

rằng, thô lỗ ném chúng xuống giữa bàn và quay trở về sau quầy. Dẫu vậy,
đó vẫn là những cái sandwich thật ngon. Tôi không biết điều gì làm chúng
ngon hơn tất cả những chiếc medianoche khác trong thành phố, nhưng kỳ
thực đúng là vậy, bánh mì giòn tan bên ngoài, mềm bên trong, vừa đúng tỷ
lệ cân đối giữa thịt lợn và dưa chuột muối, pho mát chảy ra hoàn hảo - một
kiệt tác thực sự. Tôi cắn một miếng to. Deborah mân mê ống hút trong ly
sữa lắc của cô.

Tôi nuốt miếng bánh. “Deb, nếu những lý luận nặng mùi chết chóc của

anh chẳng làm em vui lên được và một chiếc sandwich của Relampago

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.