ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 206

“Hẳn rồi”, ông ta nói. “Các vị có lệnh khám chứ?”
Deborah đỏ mặt. Nó tạo nên một sự tương phản tuyệt vời với màu xanh

trên bộ đồng phục của cô, nhưng có lẽ không phải là lựa chọn hiệu quả nhất
để áp đặt uy quyền. Vì tôi biết rõ cô em mình, biết rằng cô sẽ nhận ra mình
đang đỏ mặt và nổi khùng. Vì chúng tôi không có lệnh khám và kỳ thực
chẳng có việc gì ở đây có thể coi là ít nhiều chính thức được phép, tôi
không cho rằng nổi khùng là chiến thuật lý tưởng nhất lúc này.

“Steban”, tôi lên tiếng trước khi Deb kịp nói ra điều gì đó đáng hối tiếc.
“Hả?”
“Ông làm việc ở đây bao lâu rồi?”
Ông ta nhún vai. “Từ khi chỗ này khai trương. Trước đó, tôi từng làm

việc hai năm ở nhà thi đấu cũ.”

“Vậy chắc ông cũng đang làm việc tại đây tuần trước khi người ta tìm

thấy xác chết dưới sân băng chứ?”

Steban nhìn lảng đi. Dưới làn da rám nắng, khuôn mặt ông ta trở nên

xanh lét. Ông ta khó nhọc nuốt khan. “Tôi không bao giờ muốn phải nhìn
lại thứ gì tương tự nữa, anh bạn”, ông ta nói. “Không bao giờ.”

Tôi gật đầu với sự thông cảm chân thành. “Thực lòng tôi cũng không thể

trách ông”, tôi nói. “Và đó là lý do tại sao chúng tôi ở đây, Steban.”

Ông ta cau mày. “Ý anh là gì?”
Tôi đưa mắt nhìn Deb để chắc rằng cô em tôi không phải đang rút vũ khí

ra hay làm điều gì tương tự. Cô liếc nhìn tôi với đôi môi mím chặt không
tán đồng và gõ gõ chân xuống đất, nhưng không nói gì.

“Steban”, tôi nói, bước lại gần người đàn ông hơn một chút và làm cho

giọng nói của mình có vẻ bí mật và nghiêm trọng nhất có thể, “chúng tôi
nghĩ rất có khả năng khi ông mở những cánh cửa kia ra sáng nay, ông sẽ
tìm thấy điều tương tự đang chờ đợi ông”.

“Mẹ kiếp!”, ông ta nổi khùng. “Tôi không muốn dây dưa gì với mấy thứ

đó nữa.”

“Tất nhiên là không rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.