“Quỷ tha ma bắt thứ thối tha đó đi”, ông ta nói.
“Chính xác”, tôi tán đồng. “Vậy sao không để chúng tôi thử ngó qua
trước đã? Chỉ để bảo đảm chắc chắn thôi.”
Ông ta há hốc mồm nhìn tôi giây lát, sau đó nhìn sang Deborah, lúc này
vẫn đang cau mày, một bộ dạng đầy ấn tượng, được tôn lên thật đẹp nhờ bộ
đồng phục.
“Tôi có thể gặp rắc rối”, ông ta nói. “Có thể mất việc.”
Tôi mỉm cười với vẻ thông cảm thứ thiệt. “Hoặc ông có thể đi vào trong
và tự mình tìm thấy một đống chân tay bị chặt thành từng khúc. Và lần này
còn nhiều hơn nhiều.”
“Mẹ kiếp”, ông ta lại văng ra. “Tôi rúc đầu vào rắc rối, để rồi mất việc
ư? Sao tôi lại phải làm thế hả?”
“Thế còn bổn phận công dân thì sao?”
“Thôi nào, anh bạn”, ông ta nói. “Đừng có bỡn với tôi. Các người liệu có
quan tâm nếu tôi mất việc không hả?”
Tuy không thực sự chìa tay ra, một thái độ tôi nghĩ rất cao quý, nhưng rõ
ràng ông ta hy vọng có được một món quà nho nhỏ để an ủi mình trước
nguy cơ có thể mất việc. Một điều hoàn toàn hợp lý, nếu nhớ ra đây là
Miami. Nhưng tôi chỉ có vẻn vẹn năm đô la, tôi thực sự cần một cái bánh
ca vát và một tách cà phê. Vậy nên tôi chỉ gật đầu với vẻ thấu hiểu đậm
chất đàn ông.
“Ông nói đúng”, tôi nói. “Chúng tôi hy vọng ông không phải nhìn những
mảnh thi thể đó, có phải tôi đã nói là lần này sẽ có rất nhiều rồi không nhỉ?
Nhưng tất nhiên tôi không muốn ông mất việc. Rất xin lỗi đã làm phiền
ông, Steban. Chúc một ngày tốt lành!” Tôi mỉm cười với Deborah. “Đi thôi
nào, sĩ quan. Chúng ta cần quay lại hiện trường còn lại và tìm kiếm những
ngón tay.”
Deborah vẫn còn càu cạu, nhưng ít nhất cô em tôi vẫn đủ trí khôn để gia
nhập màn kịch. Cô mở cửa xe trong lúc tôi vui vẻ vẫy tay chào Steban và
leo vào.