ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 224

“Ý anh là sao khi nói ‘dám chắc’?”, Deb hỏi. “Có phải nó có nghĩa là

anh không biết chắc hay không? Rằng có thể trong khuôn hình chính là
anh?”

“Được rồi”, tôi nói, một câu đáp trả thực sự thông minh. “Có thể lắm.

Anh không biết.”

“Và có phải ‘anh không biết’ có nghĩa là anh không biết liệu anh có

muốn nói cho em biết hay không, hay nó có nghĩa là anh thực sự không biết
có phải mình trong bức hình hay không?”

“Anh dám chắc đó không phải là anh, Deborah”, tôi lặp lại. “Nhưng anh

thực sự không biết hoàn toàn chắc chắn. Trông nó rất giống anh, phải
không nào?”

“Chết tiệt”, cô nói, đá một cú vào cái ghế đang nằm chỏng chơ dưới sàn.

Nó đập vào bàn đánh “rầm”. “Làm thế nào mà anh lại không biết hả, quỷ
tha ma bắt?”

“Hơi khó để giải thích.”
“Thử đi!”
Tôi mở miệng, nhưng lần đầu tiên trong đời, chẳng có gì được phát ra.

Như thể tất cả những thứ khác còn chưa đủ tồi tệ, lúc này dường như tôi
vừa cạn kiệt nốt cả trí thông minh nữa. “Anh chỉ - anh đã có những... giấc
mơ như thế, nhưng - Deb, anh thực sự không biết”, tôi nói, và có lẽ thực sự
tôi đã lúng búng khi nói.

“Chết tiệt, chết tiệt, CHẾT TIỆT!”, Deborah nói. Và đá, đá, đá.
Thật khó khi không đồng ý với cách cô phân tích tình thế hiện tại.
Tất cả màn mơ màng ngu ngốc tự giày vò mình của tôi lập tức quay trở

lại, rực sáng và giễu cợt. Tất nhiên đó không phải là mình - làm sao có thể
là mình được? Chẳng lẽ mình lại không biết khi đó là mình sao? Có vẻ là
không đấy, cậu nhóc yêu quý. Có vẻ cậu thực sự chẳng biết gì hết. Bởi vì
bộ óc bé nhỏ tối om sâu thẳm của chúng ta nói với chúng ta đủ chuyện
bồng bềnh cả bên trong lẫn bên ngoài thực tế, nhưng các bức ảnh thì không
biết nói dối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.